Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
7
Cũng không biết Cố Duẫn Quyết đã hiểu sai ý tôi ngoan ngoãn đến mức nào.
Không chỉ bắt tôi báo cáo lịch trình mỗi ngày, còn bắt tôi dọn về sống cùng anh ta.
Căn nhà từng dọn sạch lại được lấp đầy lần nữa.
Như thể hai người chưa từng chia tay, mọi ngóc ngách trong căn nhà đều chứng minh chúng tôi vẫn mặn nồng như trước.
Ban ngày tôi là trâu ngựa cày cuốc vì công ty, ban đêm lại là trâu ngựa nằm dưới người Cố Duẫn Quyết.
Cố Duẫn Quyết còn đưa ra điều kiện hậu hĩnh hơn, muốn tôi nhảy việc sang làm thư ký riêng cho anh ta.
Tôi từ chối.
Giống như tôi biết, việc Cố Duẫn Quyết đã quyết thì không thay đổi, còn chuyện tôi từ chối thì cũng không bao giờ thoái lui.
Sự ăn ý đã được nuôi dưỡng suốt nhiều năm, khiến Cố Duẫn Quyết không cố chấp trong chuyện này.
Chỉ là mặt đen mấy hôm.
Tối hôm đó Cố Duẫn Quyết có tiệc xã giao, tôi nấu sẵn một bát nước giải rư/ợu, ngồi ở phòng khách chờ.
Kim đồng hồ gõ qua mười hai giờ đêm, người đàn ông toàn thân nồng nặc mùi rư/ợu mới bước vào cửa.
Thấy tôi, Cố Duẫn Quyết hơi sững lại: "Sao chưa ngủ?"
"Sợ anh cần tài xế."
Mấy năm trước, Cố Duẫn Quyết từng bị t.a.i n.ạ.n xe.
Tài xế quá mệt, mất tập trung rồi đ.â.m vào gốc cây bên đường.
Từ sau đó, chỉ cần Cố Duẫn Quyết uống rư/ợu xã giao, dù có muộn đến đâu, tôi cũng sẽ đến đón anh ta.
Tôi đưa bát giải rư/ợu nóng đến trước mặt Cố Duẫn Quyết.
Có lẽ nhớ lại chuyện cũ, gương mặt đen thui mấy hôm của anh ta dịu xuống phần nào.
"Em có cho chanh vào?"
Tôi gật đầu: "Không phải mấy năm nay anh đều thích uống loại này sao?"
Cố Duẫn Quyết khựng lại: "Mấy năm nay? Em đã từng gặp anh?"
"......"
Như bắt được gì đó, Cố Duẫn Quyết nắm ch/ặt cổ tay tôi: "Trả lời đi! Ba năm nay em đã lén gặp anh bao nhiêu lần?"
"Em... cũng từng tìm anh đúng không?"
Lực siết ở cổ tay đ/au đến muốn g/ãy.
Nhưng cái đ/au ấy lại khiến tôi tỉnh táo hơn.
Tôi cười: "Sao lại chưa gặp? Anh cũng biết em ham tiền như mạng, bây giờ Tổng Giám đốc Cố toàn thân đều mùi tiền, làm sao em bỏ qua được."
Ánh mắt đang ngập tràn hy vọng bỗng tối sầm lại.
Cố Duẫn Quyết ngay cả nước giải rư/ợu cũng không thèm uống.
Anh ta vác tôi lên vai, dùng cách khác để "giải rư/ợu".
8
Tư bản tội lỗi đưa ra bao nhiêu tiền, thì phải đòi gấp đôi lợi ích.
May mà hai người chúng tôi luôn ăn ý trong khoản này.
Cố Duẫn Quyết chưa từng nương tay, tôi cũng chẳng bao giờ nhún nhường.
Lần nào cũng kết thúc trong thỏa mãn.
Cố Duẫn Quyết hủy bỏ hết những cuộc xã giao dư thừa, thời gian về nhà ngày càng sớm.
Còn nơi làm việc của tôi thì từ phòng làm việc chuyển sang phòng khách, để có thể thấy bóng anh ta ngay khi bước vào cửa.
Như thể ba năm qua, chưa từng vắng bóng nhau.
Cuối tuần này hiếm khi cả hai đều rảnh, tôi đề xuất ra siêu thị m/ua ít đồ nấu ăn.
Cố Duẫn Quyết nhíu mày: "Khi nào thì em thích nấu ăn vậy?"
Những năm đó, anh ta yêu chiều tôi như nâng hoa.
Đồ nặng không cho động, việc nhà không cho làm, nhà bếp không cho vào.
Tôi mười đầu ngón tay không dính nước xuân.
Còn cậu ấm chính hiệu thì rửa tay nấu canh cho tôi.
Tôi nhướn mày: "Giờ thân phận khác rồi."
"Cũng nên làm gì đó để lấy lòng anh chứ."
Giờ có gì nghe không thuận tai, Cố Duẫn Quyết sẽ không phí lời.
Trực tiếp hôn xuống, th/ô b/ạo mà nhanh gọn khiến tôi không nói nổi nữa.
Cuối tuần siêu thị đông nghẹt người.
Thân hình cao lớn của Cố Duẫn Quyết chắn hết đám đông, nhưng lông mày lại nhăn đến mức có thể kẹp c.h.ế.t muỗi.
Tôi không nhịn được cười: "Khổ thân Tổng Giám đốc lại phải hạ phàm."
Cố Duẫn Quyết mặt đen như đ.í.t nồi: "Đừng ép anh hôn em tại đây."
"Rõ rồi ạ."
Cố Duẫn Quyết bóp cổ tôi, đang định dọa thì một giọng nói phá vỡ bầu không khí đùa giỡn.
"Duẫn Quyết?"
Cả hai đều sững người.
Người phụ nữ bước tới có khuôn mặt xinh xắn, toàn thân đều là hàng hiệu đắt tiền, toát lên vẻ cao quý.
Khuôn mặt này từng xuất hiện không biết bao nhiêu lần trên TV.
Với danh nghĩa "vị hôn thê của Cố Duẫn Quyết".
Khung cảnh ngọt ngào bị thổi bay sạch sẽ.
Tôi thu lại nụ cười, nói một câu sẽ đợi ở ngoài.
Quay lưng bước đi, ánh mắt Cố Duẫn Quyết lạnh đến thấu xươ/ng.
Trở lại xe, bầu không khí quái dị bao trùm.
Không ai lên tiếng.
Người đã xuất hiện từ ba năm trước, mà ba năm sau vẫn không gây được sóng gió, cũng đủ để nói lên tất cả.
Nhưng chuyện này chưa bao giờ là vấn đề giữa hai người.
Một lúc lâu sau, Cố Duẫn Quyết mới trầm giọng hỏi: "Em không có gì muốn hỏi anh sao?"
Tôi hạ cửa kính, châm một điếu th/uốc: "Hỏi gì chứ?"
"Chỉ là một bản hợp đồng, ngày nào đó chán thì nói trước một tiếng là được."
"Trong mắt em, thời gian qua chỉ là qu/an h/ệ hợp đồng?"
Điếu t.h.u.ố.c vừa ch/áy được nửa điếu bị Cố Duẫn Quyết gi/ật lấy, dập trong lòng bàn tay.
"Em thật sự không quan tâm chút nào à?"
Quan tâm sao?
Hai chữ ấy thật kỳ diệu.
Có thể dễ dàng phá vỡ hàng rào phòng vệ, nhưng lại chỉ có thể c.ắ.n răng im lặng.
"Được, em không muốn hỏi."
Cố Duẫn Quyết nhìn tôi im lặng không nói một lời.
Nụ cười lạnh tà/n nh/ẫn nơi khóe miệng anh ta, x.é to.ạc sự bình yên giả tạo thời gian qua.
"Vậy chắc cũng có điều gì muốn nói chứ?"
Tôi khựng lại.
Bình luận
Bình luận Facebook