Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Lần sau gặp lại, anh vẫn cười rạng rỡ, khoác tay lên vai tôi như chưa hề có chuyện gì.
Tôi tưởng anh ngốc, không hiểu lời người khác.
Nhưng khi tôi đã quen với việc âm thầm dọn rác người ta nhét vào ngăn bàn.
Khi tôi nghe những lời mỉa mai đầy kiêu ngạo rồi lại giả vờ như không nghe thấy.
Khi tôi bị chặn trong nhà vệ sinh, vô cớ bị s/ỉ nh/ục mà vẫn lạnh lùng chịu đựng.
Chính là Lục Nhượng nổi gi/ận kéo tôi đi tìm bọn họ, bắt từng đứa phải xin lỗi tôi.
Anh còn nói: “Trình Độ, đừng tha thứ cho chúng.”
Khoảnh khắc ấy, mảnh đất cằn cỗi trong tim tôi bất ngờ mọc lên cỏ xanh.
Tôi nghĩ, tiêu rồi.
Tôi thích tên ngốc này mất rồi.
19
Giấc mơ tự động chuyển cảnh.
Tôi đứng trên sân thượng giữa gió thổi, đối diện là tòa nhà lớp học cao tầng.
Bóng tối phủ kín lấy tôi.
Lan can trước mặt rất thấp, chỉ cần tôi muốn, nó chẳng thể ngăn cản được gì.
Tôi đặt tay lên thành lan can, nhắm mắt lại, nghĩ rằng mình thật sự mệt mỏi.
Đột nhiên sau lưng có động tĩnh.
Lục Nhượng lao tới như bay, đ/è tôi ngã xuống đất.
Anh ôm ch/ặt lấy tôi.
Tôi há miệng không biết nói gì, cuối cùng đành vỗ nhẹ vai anh giải thích:
“Tôi chỉ lên đây ngắm cảnh thôi.”
Không biết anh có tin không, nhưng từ sau khi gặp anh, tôi chưa từng nghĩ đến việc nhảy xuống nữa.
Anh nằm im trên cổ tôi, mái tóc mềm mượt làm tôi thấy hơi nhột.
Tôi bật cười: “Lục Nhượng, dậy đi, nhột quá.”
Lục Nhượng ngẩng đầu lên, mắt hơi đỏ, ngượng ngùng ngồi dậy.
Một lát sau anh đột nhiên nghiêng đầu, nghiêm túc nói:
“Trình Độ, cậu rất đẹp, cười lên còn đẹp hơn.”
“Nếu cậu thích tôi nữa thì sẽ vô địch đẹp.”
Tôi nghi hoặc “Hả?” một tiếng.
Lục Nhượng tiếp tục:
“Cậu nghe ra ẩn ý của tôi rồi chứ?”
“Trình Độ, tôi thích cậu.”
20
Ánh nắng giữa trưa chiếu lên mặt, kéo tôi ra khỏi giấc mơ khiến mặt tôi đỏ bừng.
Tim vẫn còn đ/ập thình thịch, tôi ngước nhìn trần nhà, dần lấy lại ý thức.
Tôi không phải là tên bi/ến th/ái hàng xóm, tôi là bạn trai của Lục Nhượng.
Chỉ vì bất chấp nguy hiểm nhảy khỏi xe mà bị chấn thương đầu, dẫn đến mất trí nhớ.
Vậy nên mới ngày ngày canh anh ấy như bi/ến th/ái.
Trong tiềm thức, tôi rất tự ti, trở lại trạng thái trước khi gặp được Lục Nhượng.
Muốn có được anh, nhưng lại tự biết mình không xứng.
Nên tôi tự tưởng tượng mình là một kẻ bi/ến th/ái ẩn nấp trong bóng tối.
Như vậy thì có thể c/ứu rỗi tâm h/ồn đen tối của mình, thỏa mãn sự ích kỷ.
Sau đó lại thấy bản thân quá đáng, nên tưởng tượng ra một kết cục bi t.h.ả.m để trừng ph/ạt bản thân.
Nhưng tiếc là… dù thế nào tôi vẫn muốn đến gần Lục Nhượng.
Người tôi tưởng là “thụ chính” thật ra là bạn thanh mai trúc mã với Lục Nhượng.
Hồi cấp ba, tôi từng thấy cậu ta đưa thư tình cho Lục Nhượng.
Tôi nghĩ hai người họ rất xứng đôi.
Thật ra là tôi gh/en.
Sau này Lục Nhượng mới nói đó là hiểu lầm, bạn anh chỉ nhận được thư tình xong hí hửng khoe, vô tình để anh thấy.
Còn tôi, khi bị mất trí nhớ thì chẳng nhớ gì cả.
Tôi chỉ biết vò đầu bất lực – không ngờ mình lại hay gh/en đến thế, còn có mặt tối bi/ến th/ái đến mức đó.
21
Bên cạnh tôi đã trống không, Lục Nhượng không còn ở đó.
Nhưng hơi ấm vẫn còn đọng lại, có lẽ anh ấy mới vừa rời đi.
Tôi vội vã khoác đại một chiếc áo, không kịp chỉnh lại, lập tức mở cửa ra ngoài để tìm Lục Nhượng.
Khoảng thời gian này, anh ấy đã vất vả cùng tôi “diễn kịch” suốt.
Nhưng trong nhà lại hoàn toàn trống vắng, chẳng thấy bóng dáng ai cả.
Tôi vừa định nhíu mày thì bên ngoài chợt vang lên tiếng cãi vã.
Tôi rón rén bước tới gần cửa, ghé mắt nhìn qua mắt mèo để xem tình hình.
Tôi tưởng có người đến gây chuyện.
Nhưng người đứng ngoài cửa lại là người mà tôi quen thuộc nhất – mẹ tôi – cùng với người tôi yêu – Lục Nhượng.
Tay tôi siết lại theo phản xạ.
Tiếng mẹ trách móc vang vào tai, khiến đầu tôi bỗng choáng váng.
22
Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở vùng quê.
Mẹ tôi đã dành nửa cuộc đời bươn chải trong làng, chẳng được học hành nhiều.
Mà ở làng quê thì lời đàm tiếu là thứ nhiều nhất.
Năm tôi tám tuổi, cha tôi s/ay rư/ợu ngã xuống sông và không qua khỏi.
Mẹ tôi bị người ta gọi là “sao chổi”, mang số sát phu, hại c.h.ế.t người đàn ông đang yên đang lành, khiến con còn nhỏ đã mồ côi cha.
Bà chẳng biết cách phản bác, chỉ có thể gạt nước mắt, cõng tôi trên lưng mà an ủi: “Con à, phải học thật giỏi, phải thành đạt. Có như vậy mẹ mới ngẩng đầu lên được.”
Tôi biết mẹ rất khổ, nên lúc nào cũng cố gắng không gây thêm phiền phức cho bà.
Những chuyện nhỏ nhặt người khác gây ra, tôi đều cố nín nhịn.
Tôi học thật chăm chỉ, đậu vào trường cấp hai ở thị trấn, sau đó nhờ thành tích tốt mà được giới thiệu lên một trường cấp ba danh tiếng.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy nụ cười nhẹ nhõm trên mặt mẹ, như thể mọi vất vả của bà đều được đền đáp.
Người trong làng bắt đầu khen ngợi mẹ, vài tiếng ganh gh/ét thì mẹ cũng đủ mạnh mẽ để đáp trả.
Sau khi tôi tốt nghiệp, tìm được công việc ổn định trên thành phố, lưng mẹ tôi cũng thẳng lên.
Nhưng ở quê, chẳng ai chịu để người khác yên.
Dù con cái có giỏi giang đến đâu, vẫn phải về quê “xem mắt”.
Bà con họ hàng, hàng xóm láng giềng, ai nói được vài câu cũng góp mặt sắp xếp chuyện hôn sự cho tôi.
Mẹ thì vui vẻ hưởng ứng, hối thúc tôi về nhà để gặp vài cô gái tốt.
Tôi từ chối bằng vài lý do.
Không ngờ mẹ lại giả bệ/nh, gọi tôi về gấp để thăm bà.
Tôi vội vã quay về, đến khi về tới nơi mới biết – tất cả chỉ là một cái bẫy.
Bình luận
Bình luận Facebook