Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Có người cười nhạt: “Ồ, là tang thi nửa người nửa x/á/c kìa.”
“Tang thi b/án nhân” — đó là cách loài người gọi những tang thi chưa hoàn toàn.
Tôi nhe răng, dù sao cũng sống đến chừng này rồi, đại ca bị bắt, tôi cũng chẳng còn chỗ dựa.
Ch*t thì ch*t!
Tôi ngẩng đầu, vặn cổ tránh ánh mắt bạn trai.
Anh ấy ra hiệu cho người hạ sú/ng, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, giọng khàn đặc vì nghẹn.
Không nói một lời, anh ấy xoay đầu tôi lại — tôi lập tức ngoảnh đi, rắc! một cái, suýt xoay luôn 180 độ.
Anh nhíu mày, dùng hai tay giữ đầu tôi ngay ngắn, trầm giọng quát:
“Đừng cử động. Muốn g/ãy cổ để anh lấy đ/á banh chơi hả?”
Tôi không hiểu lời, nhưng biết ý.
Anh ấy… không cho tôi động đậy.
“Gừ gừ!”
Tôi chỉ định hung dữ một chút thôi, không có ý gì khác.
Ý là, dù tôi có thành tang thi rồi, tôi vẫn là một zombie có khí chất và uy nghi nha!
Mấy người xung quanh bật cười: “Công nhận, con zombie này trông cũng xinh phết.”
Tuy mặt dơ nhưng ngũ quan rất tinh tế, ai cũng cảm thấy quen mắt.
“Có cảm giác như từng gặp ở đâu rồi…”
“Gừ gừ~”
Không hiểu, gầm gừ cái đã.
“Ủa? Nó hiểu tụi mình đang nói gì không vậy?”
“Gừ gừ~”
Hiểu sơ sơ, gầm gừ tiếp.
Cả đám nhao nhao: “Zombie này có giá trị nghiên c/ứu quá! Đại ca, mang về đi!”
Nhưng lúc đó, Nam Vọng Dã đã im lặng, mắt đỏ hoe, bế tôi lên rồi rời khỏi đó.
Đại ca tôi không bị b.ắ.n vào đầu, chỉ bị nh/ốt trong một chiếc container khác, có người canh gác.
Tôi thì bị nhét vào xe với bạn trai và mấy người thân cận của anh ấy.
Anh ấy ôm ch/ặt tôi trong lòng.
Bàn tay thô ráp xoa từ tai tôi xuống má, chỉ nhìn một cái từ trên sân thượng là anh ấy đã nhận ra tôi.
Tìm được rồi, nhưng nhìn bộ dạng thê thảm của tôi, anh ấy im lặng rất lâu, không thốt nên lời.
Đám người đi theo thì liên tục đề nghị bịt miệng tôi lại, thậm chí muốn… c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Tôi đảo mắt nhìn quanh — đừng thấy con ngươi tôi nhỏ, tôi nhìn rõ lắm.
Nghe đến đó, ánh mắt lạnh lùng của Nam Vọng Dã quét qua.
Xoảng! — một con d.a.o từ thắt lưng anh rơi thẳng xuống vai tên vừa nói.
Gã kia sững người, không dám tin, lắp bắp nhìn đại ca.
Cả xe im bặt.
Nam Vọng Dã cau mày, lạnh lùng quát: “C/âm miệng.”
Anh liếc mắt nhìn tất cả, sắc bén vô cùng.
Anh gh/ét nhất là có người chỉ đạo anh, lại còn muốn động vào vợ anh?
Tâm trạng đang tệ sẵn rồi.
Cả bọn toát mồ hôi lạnh:
“B-biết rồi ạ…”
Nam Vọng Dã là sĩ quan cấp hai trong căn cứ — ra tay quyết đoán, tà/n nh/ẫn lạnh lùng.
Mấy người kia do lần này làm nhiệm vụ khá thuận lợi nên mới buột miệng nói bừa, tưởng như thế là quan tâm anh.
Nhưng… ai lại dễ dàng cắn được anh cơ chứ?
Một người phụ nữ im lặng nãy giờ, đưa ra khăn ướt định lau mặt cho tôi.
Tôi rất ngoan, không nhúc nhích.
Nhưng khăn vừa chìa ra, Nam Vọng Dã đã gi/ật lấy, tự mình lau mặt cho tôi.
Sau khi lau xong, vết m.á.u và bụi bẩn trên mặt tôi biến mất, để lộ làn da trắng trẻo.
Tuy không còn đẹp như lúc còn là người, thái dương tôi nổi gân xanh chằng chịt, nhìn hơi đ/áng s/ợ.
Nhưng do tôi vốn xinh, lại không bị dị hóa quá nhiều trong mấy tháng qua — mấy đường gân ấy nhìn như họa tiết thần bí, từ đuôi mắt kéo qua thái dương, biến mất ở trán. Nhìn vào có nét… mê hoặc kỳ lạ.
Không x/ấu.
Nhưng vẫn khiến người ta sợ.
Vì đó là dấu hiệu tang thi — tôi rốt cuộc không còn là người, rất không ổn định.
Chẳng biết ngày nào sẽ trở thành zombie hoàn toàn.
Họ không trói tôi, là vì… bạn trai tôi là người quyền lực nhất ở đây.
Nam Vọng Dã khẽ bóp má tôi, bỗng kéo dài giọng:
“A~”
Ý là bảo tôi há miệng.
Tôi thông minh lắm!
Vừa nghe là hiểu liền, há miệng ngay.
Có người cười: “Ê, ngoan gh/ê.”
Nam Vọng Dã lau sạch ngón tay, bắt đầu kiểm tra răng cho tôi.
Tôi có bốn cái răng nanh nhọn nhọn — giống vampire trong phim, nhưng không quá lộ liễu, không làm tôi trông như móm.
Ngược lại, nhìn còn dễ thương nữa kìa.
Tôi lâu lắm không ăn thịt, có lúc đói quá còn gặm cỏ.
Tôi thích sạch sẽ, lúc đ/á/nh răng thì tay cứng quá, một bên phải chà đến mười phút.
Nhưng răng của tôi vẫn rất trắng, rất sạch.
Chỉ là quần áo rá/ch rưới, toàn m.á.u khô.
Mặt mũi cũng bẩn, người thì g/ầy trơ xươ/ng.
Nói chung là… nhìn chẳng bình thường gì cả.
Anh ấy nhìn răng tôi một lúc lâu, rồi lấy tay xoa nhẹ lên răng.
Đám thuộc hạ căng thẳng cực độ: “Cẩn thận, đại ca! Cẩn thận đó!”
Còn tôi… cổ họng nuốt lên nuốt xuống.
Vừa thèm mùi m.á.u tươi… vừa cố kìm lại. Tôi không muốn cắn anh ấy.
Cuối cùng không nhịn nổi, tôi đột ngột ngậm miệng lại.
“Á á á á, nhả ra! Phì! Nhả ra mau! Phì! Há miệng!”
Tên nhóc tóc vàng la oai oái, còn tôi chớp mắt vô tội.
5
Cả xe c.h.ế.t lặng.
Nếu đại ca bị cắn… bọn họ chỉ còn một con đường: ch*t.
Thế là hết.
Đại ca… bị cắn rồi?!
Tôi trợn to mắt nhìn bạn trai. Mắt tôi gần như toàn lòng trắng, đáng ra trông rất gh/ê, nhưng mà tôi… dễ thương.
Gương mặt vô tội thế kia nên không hù ai được.
Tôi… mút tay anh ấy như mút kẹo mút.
Ôi trời! Ngon quá đi mất!
Mùi thịt người!
Lỡ mút được một cái là lời rồi, yeah yeah yeah!
Ngón tay anh ấy đột nhiên bị bọc trong lớp môi mềm ướt, Nam Vọng Dã khựng người —
Ngay sau đó… như có ngọn lửa từ cổ ch/áy thẳng xuống… nơi đó.
Bình luận
Bình luận Facebook