Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Anh ấy bắt chéo chân, đối diện với đôi mắt cong cong của tôi.
Đôi mắt đỏ hồng khẽ lay động.
Anh đưa tay xoa đầu tôi, giọng trầm lạnh nhưng chậm rãi:
“Không—được—cắn—chảy—m/áu. Chỉ—được—liếm.”
Mấy người còn lại: “……”
Ủa… cảnh này… hình như…
Nói sao ta…
Không nên diễn ra trong xe thì phải?
Người phụ nữ duy nhất giữ được bình tĩnh trong xe bỗng nói:
“Cậu ấy… đang cười. Mắt cậu ấy cong lên.”
“Cậu ấy” tức là tôi đó.
Mọi người đồng loạt nhìn vào mắt tôi.
Ai cũng biết, tang thi không có cảm xúc, mặt đơ như tượng.
Thế mà tôi… lại cười.
Một gã đàn ông hào hứng: “Haha! Bắt đúng người rồi! Con zombie này đáng nghiên c/ứu đấy!”
Nhưng lần này… không ai hưởng ứng.
Vì tất cả đều thấy — đại ca đối với con tang thi này, không bình thường chút nào.
Anh ta gãi đầu ngượng ngùng…
Sao tự nhiên không khí quái lạ vậy trời?!
—
Sau khi về đến nơi trú an toàn, tôi được tắm rửa, thay đồ sạch.
Tất cả… đều do bạn trai giúp tôi.
Trong phòng, tôi trần như nhộng, bị anh ấy quan sát từ đầu tới chân.
Anh ấy chạm vào “cậu em” của tôi, nhíu mày hỏi: “Còn dùng được không?”
Tôi nghe không hiểu, nhưng… tự nhiên thấy nhục nhục.
Cảm giác x/ấu hổ như khắc vào tận xươ/ng cốt:
“Gừ gừ…”
Anh ấy nghe tôi gầm gừ thì bật cười lạnh, búng nhẹ một cái rồi rút tay lại:
“Dù sao em cũng có dùng đâu.”
Tôi tức quá, chui vào chăn, giả khóc:
“Hu hu hu…”
Anh ấy lật chăn lên, lôi tôi dậy, đưa tôi xem vết thương bị zombie cắn.
Trên vai tôi — vết cắn không nông cũng chẳng sâu, nhưng không lành, trông cực kỳ gh/ê r/ợn.
Lúc đó tôi ôm một đứa bé chạy, bị bé gái đó cắn.
Khi cắn tôi, con bé vẫn khóc, nghẹn ngào nói:
“Anh ơi… em xin lỗi…”
Cuối cùng, tôi đành phải bỏ lại con bé, và cũng nói:
“Xin lỗi…”
Lúc ấy, tôi tính… nhảy lầu. Không muốn mình biến dạng như quái vật.
Chỉ là… tôi nhớ bạn trai mình.
Tôi với anh là thanh mai trúc mã.
Tôi nhỏ hơn anh một tuổi, tính hơi bướng.
Anh thì trầm ổn, trưởng thành.
Lên đại học, chúng tôi dọn ra ở chung.
Anh sắp tốt nghiệp kỳ sau, còn tôi học y, định học tiếp cao học.
Hôm xảy ra chuyện, anh ở công ty, tôi ở trường.
Không ngờ thảm họa ập đến, chưa kịp gặp nhau thì đã chia c/ắt.
Sáng hôm đó, anh còn ôm tôi nũng nịu, đòi hôn hít.
Ha, chắc anh cũng không “chững chạc” lắm đâu.
Lúc đứng trên sân thượng, tôi nghĩ rất nhiều.
Không biết từ khi nào… tôi biến thành một tang thi chưa hoàn chỉnh.
Lúc còn sống thì muốn sống.
Nửa sống nửa c.h.ế.t rồi… vẫn muốn sống.
Thế là… quên mất việc nhảy lầu.
Cứ thế sống lay lắt… mà hóa ra cũng không tệ.
Tôi vẫn nhớ tên mình.
Tôi là Giang Ý Ấn.
Nam Vọng Dã cẩn thận gạt thịt thối ra khỏi vết thương cho tôi.
Rõ biết là tôi không thấy đ/au, anh vẫn rất dịu dàng.
Tôi cũng không động đậy.
Anh là bạn trai tôi mà.
Chứ có phải bạn trai cũ đâu.
Anh ấy xịt th/uốc đặc chế cho tôi.
Rồi kiểm tra vết bầm trên người — hầu hết là do va đ/ập.
Tốc độ hồi phục = 0.000000001 lần người thường.
Tức là… chắc tôi có hóa thành zombie già rồi cũng chưa lành.
Anh cau mày, mắt đỏ hoe, mím ch/ặt môi — hình như nói gì đó rất lâu rồi, cuối cùng nghẹn ngào:
“Anh tìm em bao lâu rồi, Giang Ý Ấn… em có biết không… anh sắp phát đi/ên rồi!!”
Ánh mắt lạnh lùng nay đầy cảm xúc, quai hàm căng cứng, khàn giọng:
“Vợ ơi, sao em lại thành ra thế này…
Không sao… dù có là tang thi… anh vẫn yêu em.”
Mấy câu sau nói gì tôi không hiểu.
Chỉ nghe rõ câu cuối:
“Giang — Ý — Ấng, anh yêu em.”
Câu đó… nghĩa là gì nhỉ?
Không hiểu lắm.
Nhưng tâm trạng bỗng vui hơn.
Có phải… là kiểu cảm giác như lúc tôi được mặc đồ sạch sẽ không?
Dễ chịu lắm.
Tối đó, anh ôm tôi thật ch/ặt, hôn lên cổ tôi.
Tôi rên rỉ, cổ họng khô khốc không phát ra tiếng.
Anh đ/è tôi xuống, cơ bắp nóng bỏng áp lên tôi.
Thơm quá! Thịt tươi ngon lành!
Tôi trượt đầu mũi dọc theo cơ bụng anh, không nhịn được… l.i.ế.m một cái.
“Gừ…”
Tôi gừ nhẹ.
Mắt tôi trợn to — trời ơi, thơm thiệt!
Anh nhìn tôi, ánh mắt càng lúc càng sâu.
“Muốn ăn à?”
“Chi…”
Tôi phát âm gian nan.
Anh bóp cằm tôi, cúi đầu xuống.
Tôi cố gắng nuốt nước bọt, không dám cắn, răng chỉ hơi hé.
Môi lưỡi anh cuốn lấy tôi, khiến tôi khó chịu đến phát run.
Anh hôn lên khóe môi, rồi má tôi, đột nhiên siết ch/ặt tôi vào lòng, hỏi khẽ:
“Tiểu Bảo, còn nhớ chồng không?
Nam—Vọng—Dã.”
“Gừ gừ…”
Tôi… nghe không hiểu!
Nhưng tôi nghe rõ ba chữ: Nam Vọng Dã.
Chương 5
Tôi là một tang thi chưa hoàn chỉnh, vẫn cần ngủ. Nếu điều kiện cho phép, tôi còn muốn ngủ trưa nữa cơ!
Sáng hôm sau, Nam Vọng Dã giúp tôi thay quần áo, dẫn tôi đi rửa mặt. Lần này đ/á/nh răng chỉ mất năm phút thôi.
Hôn nhau thì mất mười phút, vì tôi lại phải thu răng lại — cực kỳ không thoải mái.
Bữa sáng có đồ hộp thịt, Nam Vọng Dã mở một hộp đặt trước mặt tôi, tôi cúi đầu ngửi thử.
Tuyệt thật, là thịt heo, thịt gà và tinh bột các kiểu — hoàn toàn ăn được!
Lúc đó, có người tỏ vẻ khó chịu khi thấy Nam Vọng Dã chăm tôi:
“Anh Vọng, sao phải cho nó ăn đồ ngon thế? Ra ngoài vớ bừa ít thịt vụn cho nó ăn là được rồi.”
Tang thi mà, toàn thích mấy thứ kinh dị đó thôi.
Nam Vọng Dã lạnh lùng liếc mắt: “Cút.”
Bình luận
Bình luận Facebook