Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- GÓC TÍM CỦA HOÀI
- TUYỆT ĐỐI VƯỢT TRỘI
- Chương 6
James bị trói trên ghế, nghiến răng nghiến lợi:
"Gặp, gặp cái đầu anh!
"Họ Kỷ kia, mỗi lần cậu tới là chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả!
"Tôi đã giúp cậu tống lão biểu thúc vào tù,
"cũng phá hủy cả dự án cải tạo rồi, còn muốn gì nữa?"
Giọng tôi nhẹ nhàng, bình thản,
nghe như thể không phải đang nói chuyện với người bị trói:
"Ngài James, tôi chỉ muốn hỏi một chút:
"Nếu cơ thể đã bị cải tạo mang th/ai, ngoài việc mổ sống không gây mê,
"còn có cách sinh nào tỷ lệ thành công cao hơn không?"
Nghe vậy, James càng thêm ch/ửi bới:
"Chúng tôi làm cải tạo cơ thể, không phải nghiên c/ứu sinh sản!
"Đây là 'phòng khám đen', hiểu chưa?
"Cứ tìm đến chỗ chúng tôi như thể đây là bệ/nh viện sinh sản không bằng!
"Thiết bị của tôi còn bị đ/ập hai lần rồi, trời ơi!"
Lời James khiến lòng tôi trầm hẳn xuống.
Đứa nhỏ trong bụng cũng đ/á mạnh một cái.
Như đang nói với tôi rằng nó vẫn khỏe mạnh, nó muốn sống.
Chợt, tôi ngẩng đầu, như nhớ ra điều gì:
"Vừa rồi ông nói, còn ai từng tới đây?"
Thực ra, James không nói tôi cũng đoán được.
Người đến trước tôi – chính là Tạ Từ Chu.
Theo lời James, Tạ Từ Chu còn th/ô b/ạo hơn cả tôi.
Biết James cũng không có cách, hắn đã đ/ập nát không ít máy móc cao cấp trong phòng thí nghiệm.
Tôi bình tĩnh siết ch/ặt tay.
Không khí quanh người tôi cũng lạnh hẳn.
"...Không phải ông nói, tất cả máy móc đã bị hủy rồi sao?"
James lúc này mới nhận ra mình lỡ lời,
nhưng muốn vớt vát cũng không kịp.
Chỉ đành ngoan ngoãn thú nhận:
"Kỷ tiên sinh, vẫn còn vài chiếc máy đắt tiền chưa bị hủy.
"Loại máy đó rất đắt, tôi định đợi qua chuyện rồi b/án lấy tiền..."
Tôi thả lỏng tay áo sơ mi, lạnh nhạt ra lệnh:
"Ồ, còn sót lại vài cái à? Đập nốt đi."
Khi tôi rời khỏi, James tức gi/ận đ/á mạnh vào tường,
kết quả bị phản lực làm đ/au đến nhảy dựng lên:
"Hai tên cư/ớp phương Đông... Aaaa!"
15
Dù James không giúp được,
nhưng đội ngũ chuyên gia đã đưa ra cho tôi một phương án:
Tạo túi th/ai nhân tạo – tỷ lệ thành công lên tới 80%.
Tạ Từ Chu truy hỏi đội ngũ chuyên gia liên tục.
Các chuyên gia cam đoan,
dù phương pháp này chưa hẳn chính thống,
nhưng có dẫn chứng lâm sàng và kinh nghiệm thực tiễn.
Chỉ cần tạo được túi th/ai,
quá trình sinh nở sẽ thuận lợi.
Tạ Từ Chu ôm eo tôi, áp mặt vào bụng tôi.
"...Ngoan, đến lúc đó con tự mình ra nhanh một chút nhé.
"Nếu dám hành mẹ mày vất vả, tao sẽ đ/ập c.h.ế.t mày đấy, nhóc con!"
Tôi cảm nhận được đứa trẻ trong bụng co rúm lại vì sợ.
Cúi mắt, ánh nhìn dịu đi vài phần.
"Không phải cậu rất yêu trẻ con sao?
"Sao còn dọa nó thế?"
Tạ Từ Chu ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh nhìn tôi:
"...Đại ca, trong lòng em, anh mới là quan trọng nhất.
"Em sợ anh bỏ đứa bé, vì em sợ anh h/ận em đến mức ngay cả con cũng không cần.
"Như thế, trong lòng anh, em sẽ thật sự không còn chút cơ hội nào..."
Tôi hơi nhướng mày:
"Giờ cũng chưa chắc có cơ hội đâu."
Nhưng Tạ Từ Chu làm như không nghe thấy,
cúi đầu hôn nhẹ lên bụng tôi,
khiến tôi khẽ rùng mình.
Tôi cố gắng đ/è nén cảm giác kỳ lạ đó, nghiêng đầu hỏi bác sĩ:
"Dự sinh là khi nào?"
Bác sĩ lật lịch, rồi trả lời:
"Kỷ tiên sinh, là ngày 13 tháng 8."
16
Khi đi gặp ông Mạc,
còn chưa vào cửa,
Tạ Từ Chu đã lớn tiếng hô...
"Ba, con dâu của ba, con đã đưa về rồi đây."
Ông Mạc hừ lạnh một tiếng:
"Hừ, mày đúng là nhận người nhanh thật.
"Nhưng người ta Kỷ Thiện có thèm để mắt tới mày không?
"Đừng có mà bị người ta bỏ cha giữ con đấy."
Tôi đi theo sau Tạ Từ Chu, bình thản lên tiếng:
"Ba."
Ông Mạc: "..."
Ông Mạc r/un r/ẩy cả người khi nghe vậy,
không nhịn được phải uống một chén rư/ợu để trấn tĩnh.
Thực ra, cũng chẳng trách tôi nhận nhanh như vậy.
Chỉ là vì Tạ Từ Chu nói,
ông Mạc đã sưu tầm rất nhiều báu vật từ khi còn trẻ,
món nào cũng là hàng đ/ộc nhất vô nhị,
chỉ đợi tới ngày hắn thành gia lập nghiệp để giao lại cho đời sau quản lý.
Tạ Từ Chu liền nhân cơ hội thúc ép:
"Ba, đại ca cũng nhận rồi, ba mau tỏ thái độ đi chứ!"
Chân mày ông Mạc gi/ật giật:
"...Nếu Kỷ tiên sinh không chê, trong nhà ta còn mấy bức thư pháp, tranh vẽ của danh nhân để lại, coi như..."
Tạ Từ Chu lập tức c/ắt lời ông:
"...Ba, chỉ vài bức tranh chữ thì đâu có đủ?
"Con rể vào nhà họ Kỷ, nếu của hồi môn không đủ phong phú,
"sau này ở bên nhà vợ chịu ấm ức thì sao?"
Ông Mạc cười như không cười:
"Vậy mày muốn cái gì?"
Nhắc đến chuyện này, Tạ Từ Chu lập tức hào hứng:
"...Rư/ợu vang đỏ, trà, kim cương, siêu xe,
"còn hai con ngựa thuần chủng mà ba nhập khẩu từ châu Âu lần trước cũng rất ổn.
"À, lúc làm tiệc đầy tháng cho con, nhớ mang luôn viên ngọc trấn gia ra nhé...
"Ba đừng lo, con đã liên hệ trước ba công ty vận chuyển rồi!"
Nhìn sắc mặt ông Mạc ngày càng đen lại,
tôi không nhịn được bật cười khẽ,
muốn làm dịu bớt không khí:
"...Khụ, xem ra sở thích của Mạc tiên sinh cũng khá phong phú."
Ông Mạc cuối cùng cũng bùng n/ổ, chẳng buồn giữ phép lịch sự nữa:
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 4
Chương 8
Chương 7
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook