Beta cấp dưới mang thai, ôm con trốn trong lòng lãnh đạo

Tôi nhìn anh rời đi.

 

Ngay khi cánh cửa khép lại, nụ cười trên môi tôi biến mất.

 

Tôi bật quang n/ão, nhắn cho viện trưởng Viện nghiên c/ứu: 【Triệu Khải, gửi tôi hồ sơ của Trần Triệt, phần tài liệu bảo mật liên quan đến kỳ mẫn cảm.】

 

Triệu Khải: 【Vâng, sư huynh, cho em ba phút.】

 

Tôi trả lời: “OK.”

 

Hôm nay Trần Triệt rất khác lạ, đến mức tôi nghi ngờ người đó là “bản gốc”, chứ không phải nhân cách thứ hai.

 

Nếu vậy, nhân cách thứ hai đi đâu rồi?

 

Tôi xem lại toàn bộ báo cáo sức khỏe của Trần Triệt.

 

Không có bất cứ vấn đề nào.

 

Tôi lại gọi Triệu Khải.

 

“Anh ấy có chút bất thường, sau khi về quân bộ, tôi sẽ đưa anh ấy đi kiểm tra.”

 

“Xảy ra chuyện gì?”

 

Tôi thở dài: “Hình như nhân cách thứ hai biến mất rồi.”

 

“Có thể là do lần trước bị Lý Sâm tiêm, tin tức tố nguyên chất của hắn tác động lên Trần Triệt, vì độ phù hợp cao.”

 

Tôi ném cuốn sách sang ghế bên cạnh: “Giờ chưa thể chắc chắn, tôi sẽ quan sát thêm, nhưng khi quay về, phải kiểm tra ngay lập tức.”

 

“Không thành vấn đề.”

 

“Sư huynh, em nghe nói Lý Sâm sắp bị xử nặng.”

 

Tôi “ừ” một tiếng: “Lệnh là tôi đưa ra. Cậu có ý kiến gì sao? Hắn suýt khiến chúng ta mất đi một trong ba chiến lực chủ chốt, cậu còn gì để nói không?”

 

Bên kia im lặng vài giây, rồi nói: “Sư huynh nói đúng, em không có ý kiến.”

 

11

 

Hai tiếng sau, Trần Triệt quay về.

 

Anh mang đồ ăn đã nấu xong đặt trước mặt tôi.

 

“Xem thử có ăn nổi không.”

 

Tôi không nhìn đồ ăn, mà chỉ nhìn chằm chằm anh.

 

Anh bê phần ăn sang bàn bên cạnh, rồi kéo ghế ngồi đối diện tôi.

 

“Lận Ngôn, em thật sự rất thông minh.”

 

Tôi tựa vào đầu giường, bật cười: “Anh cũng vậy.”

 

“Vậy là mỗi lần tôi hôn mê một ngày trong kỳ mẫn cảm… đều là vì một tôi khác xuất hiện đúng không?”

 

Tôi gật đầu.

 

“Sao em nhận ra? Chúng tôi khác nhau nhiều lắm à?”

 

Tôi ngáp: “Anh ta không biết nấu ăn.”

 

Trần Triệt im lặng một thoáng.

 

“Em và cái ‘tôi khác’ đó ở bên nhau, còn có cả một đứa con. Em nói omega m.a.n.g t.h.a.i là giả, thực ra em không có omega, mà là em m.a.n.g t.h.a.i con tôi.”

 

Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Đúng là không có omega, nhưng tôi m.a.n.g t.h.a.i con của anh ấy, không phải của anh.”

 

Anh nghiến răng: “Tôi không cãi chuyện đó nữa. Hai người ở bên nhau từ khi nào?”

 

“Hơn ba năm rồi.”

 

Anh sững sờ: “Vậy là ngay khi tôi bắt đầu có vấn đề, hai người đã ở với nhau? Dựa vào cái gì?”

 

Tôi nhíu mày: “Dựa vào cái gì là sao?”

 

Anh nhìn ra ngoài ổn định cảm xúc, rồi quay lại: “Không có gì. Em đúng là beta?”

 

“Đúng.”

 

“Vậy em không cần tin tức tố của tôi, nhưng giờ con lại cần tin tức tố của tôi đúng không?”

 

“Đúng.”

 

“Vậy thời gian này em phải ở cạnh tôi. Tôi sẽ cung cấp tin tức tố cho con.”

 

Tôi khó hiểu: “Từ đầu đến giờ chẳng phải chúng ta vẫn ở cùng sao?”

 

“Tôi nói là… 24/24.”

 

Hả?

 

12

 

Buổi tối, Trần Triệt bước thẳng vào phòng tôi.

 

Tôi: …

 

“Anh làm gì thế?”

 

Anh kéo từ đâu ra một tấm đệm: “Yên tâm, tôi ngủ dưới đất. Chỉ cần thả tin tức tố cho con thôi.”

 

“À, vậy. À đúng, tôi đã nói với Viện nghiên c/ứu rồi. Vài hôm nữa, khi anh về, phải đi kiểm tra cơ thể.”

 

Kỳ mẫn cảm mãi không đến, chắc chắn là có vấn đề.

 

Nếu kỳ mẫn cảm không xuất hiện, nhân cách thứ hai cũng không xuất hiện.

 

Thậm chí, cho dù xuất hiện, tôi cũng không chắc anh ấy có còn xuất hiện được nữa.

 

Nếu như… anh ấy biến mất vĩnh viễn…

 

Dẫu sao cũng từng là phu phu một đời, kết cục chẳng có nổi một câu từ biệt.

 

Thật khó chịu.

 

Và một người sống động như vậy… đột nhiên biến mất, nghĩ thôi cũng thấy đ/au tim.

 

“Kiểm tra gì? Tôi thế này là quá tốt rồi. Nếu cả đời không còn kỳ mẫn cảm nữa thì quá tuyệt.”

 

Anh vừa trải đệm vừa nói.

 

Tôi bật dậy khỏi giường.

 

Anh thấy tôi nhìn anh, cười lạnh: “Sao? Nhớ hắn ta? Muốn gặp hắn? Sợ tôi không có kỳ mẫn cảm nữa thì hắn không ra được?”

 

Tôi xoay người nằm xuống, không buồn nói tiếp.

 

“Đùa thôi. Khi về tôi sẽ đi kiểm tra. Dù thế nào tôi cũng sẽ tìm cách để hắn không biến mất. Dù gì… hắn là người mà em thích.”

 

Tự dưng tôi muốn cãi: “Không hẳn là thích.”

 

“Không thích? Vậy chỉ là thèm thân hắn ta?”

 

“Anh im đi.”

 

Sao hôm nay anh nhiều lời vậy? Bình thường có nói nhiều thế đâu.

 

Mà khổ nỗi là anh nói đúng.

 

13

 

Sáng hôm sau, Trần Triệt nhận được tin tộc trùng lại bắt đầu manh động.

 

Chúng tôi cùng ra mặt trận.

 

Ban đầu anh không cho tôi đi, nhưng tôi linh cảm bất an, nên vẫn đi theo.

 

Quả nhiên, vừa bàn chiến lược xong, Trần Triệt rơi vào kỳ mẫn cảm.

 

Quân y định tiêm t.h.u.ố.c ức chế, nhưng anh phẩy tay, liếc tôi, nói:

 

“tin tức tố của tôi đang bùng n/ổ, rất phù hợp ra trận. Đúng lúc tôi cũng đang bực mình.”

 

“Mọi việc bên này giao cho Phó quan Lận toàn quyền.”

 

Nói rồi định dẫn quân đi.

 

Tôi chặn lại: “Dù thế nào tối nay trước 11 giờ anh phải quay về.”

 

Trần Triệt sững một chút, hỏi: “Nhớ hắn ta đến vậy?”

 

Tôi im lặng vài giây: “Hắn chưa từng ra chiến trường. Nếu đúng ngày mai hắn ra ngoài… có khi c.h.ế.t ngay.”

 

Trần Triệt gật đầu: “Ồ, thì ra hắn vô dụng vậy.”

 

Tôi: …

 

Không phản bác được.

 

“Thật đúng là tiện nghi hắn hưởng hết. Mọi việc nặng nhọc đều tôi làm.” Anh nắm tay tôi như trấn an: “Dù sao đi nữa, trước 11 giờ tối tôi nhất định về.”

 

“Ừ.”

Danh sách chương

4 chương
15/12/2025 10:37
0
15/12/2025 10:37
0
15/12/2025 10:37
0
15/12/2025 10:37
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu