Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tạ Minh tất nhiên cũng phát hiện ra ánh mắt ấy, hắn lập tức xìu xuống không ngoài dự đoán.
Ai mà chẳng mất hứng khi bị nhìn như chó?
Tạ Minh nổi gi/ận, “Đúng là khúc gỗ!”
Nhưng hắn là kẻ mê sắc đẹp, đối với chim hoàng yến mới nuôi vẫn còn kiên nhẫn, nên trút gi/ận lên tôi.
Gạt tàn t.h.u.ố.c “đoàng” một tiếng nện thẳng vào n.g.ự.c tôi, tôi cũng nổi gi/ận: “Tôi đ*o...!”
Tôi đây là một thanh niên ưu tú, thế hệ mới của thế kỷ hai mốt, bị đối xử thế này à?
Hu hu, mà tôi lại xuyên vào làm trợ lý pháo hôi trong truyện đam mỹ tổng tài với chim hoàng yến, bị hắn đ/á coi như đ/á trúng bông gòn.
Tôi “phịch” một tiếng quỳ xuống: “Tôi ra cửa quỳ ph/ạt, sếp bớt gi/ận!”
Tạ Minh hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Giang Tuyết Thì hỏi tôi: “Cậu không dạy dỗ nó à?”
Tôi gật đầu: “Tôi dạy rồi mà.”
Giang Tuyết Thì như cái máy: “Anh ấy cho tôi xem phim hoạt hình tình yêu nam nam.”
Tôi nhỏ giọng phản bác: “Đó cũng là phim hành động đó chứ, chỉ là nhân vật chính là SpongeBob với Patrick thôi...”
Hoạt hình là bước nhập môn tuyệt vời mà! Hai người này mới là không biết điều ấy!
Lại một cái gạt tàn bay thẳng vào đầu tôi, kèm theo giọng Tạ Minh lạnh như băng: “Trợ lý Tằng, tôi không thích ép người trên giường.”
“Nên cậu phải dạy đàng hoàng vào.”
4
Đây là mệnh lệnh của Tạ Minh, cũng là lời đe dọa.
Tôi thề, thằng cha này thiệt hết t.h.u.ố.c chữa.
Cho tôi — một sinh viên đại học thuần khiết trong sáng — xuyên vào thế giới đam mỹ đã đủ rồi, giờ còn bắt tôi đi dạy người ta nữa?
Tôi có phải dân chơi giới đó đâu!
Tôi không làm!
Tạ Minh lạnh lùng liếc tôi một cái: “Trợ lý Tằng, tôi phải đi công tác ba ngày, tiện thể, cho cậu ba ngày không ngủ không nghỉ mà hành hạ cậu ta.”
Tôi run như cầy sấy, bản năng đáp lại: “Dạ!”
Đáp xong mới nhận ra, tôi đúng là con ch.ó thời hiện đại.
Mới đi làm có một tháng mà mềm yếu thế này rồi hả? Đúng là đời tôi khổ thật.
Nhưng mà, tôi lại nhìn sang Giang Tuyết Thì bên cạnh.
Làm chim hoàng yến của một tên tổng tài cặn bã như Tạ Minh, đời anh ta chắc còn khổ hơn.
Nếu không có tôi là trợ lý, Tạ Minh cũng sẽ phái người khác đến “dạy” Giang Tuyết Thì thôi. Lỡ đâu người đó không phải trai thẳng ngoan như tôi thì sao?
Thôi thì để tôi lo cho.
Ít nhất tôi không có ý gì với vẻ đẹp của Giang Tuyết Thì.
Tôi nói câu này có vẻ hơi sớm.
Tạ Minh vừa đi công tác, Giang Tuyết Thì lập tức bị giao hoàn toàn cho tôi.
Giang Tuyết Thì trước mặt tôi cởi áo.
Áo sơ mi trắng tụt xuống eo, tụ lại một chỗ. Xươ/ng quai xanh thẳng tắp nổi bật, kéo theo đường cổ đầy mê hoặc.
Anh trắng bệch như không có m/áu, nhưng vai rộng eo thon, cơ bụng rõ nét, đường nhân ngư cũng nổi bật.
Nếu không phải vì nét nhẫn nhịn trên gương mặt làm tăng thêm vẻ yếu ớt đáng thương, thì thật ra anh ta cũng chẳng yếu chút nào.
Tôi dựng tóc gáy: “Nè nè nè! Anh cởi đồ làm gì! Làm như tôi sắp làm gì anh không bằng!”
Giang Tuyết Thì ngẩng đầu nhìn tôi, mắt long lanh, nhẹ giọng hỏi: “Anh cầm đống dụng cụ đó không phải để trừng ph/ạt tôi sao?”
Tôi lập tức quăng hết đống đồ như ném củ khoai nóng.
Tôi đâu có định hành anh thật.
Tôi đâu phải bi/ến th/ái, cũng đâu có hứng thú gì!
Da anh trắng đến chói mắt, mà cởi trần đứng trước mặt tôi, tôi thấy kỳ cục lắm. Cứ như có gì đó đung đưa trước mặt.
Tôi chạy qua cài lại nút áo cho anh.
Haiz, mỹ nhân này trước kia đã trải qua chuyện gì mà lại bình thản chấp nhận bị trừng ph/ạt như thế chứ?
Cài đến cái nút cổ cuối cùng, tôi ngẩng đầu lên, vừa khéo đối diện ánh mắt của Giang Tuyết Thì.
Ánh mắt anh có chút ngơ ngác ngây thơ, lại có sự dịu dàng tôi không thể hiểu nổi.
Tôi thấy lòng hơi kỳ lạ.
Rồi tôi lại nhớ đến nhiệm vụ Tạ Minh giao, còn có đám vệ sĩ tai mắt đang canh bên ngoài biệt thự.
Trước khi đi công tác, Tạ Minh nói đúng câu: “Phải làm cậu ta ba ngày ba đêm không dám chợp mắt, muốn hành sao thì hành, muốn thô sao thì thô.”
Tôi tự động bỏ qua nửa câu sau.
Tôi túm cổ áo Giang Tuyết Thì, á/c đ/ộc quăng cho anh ta mười thùng báo cáo.
“Anh — ba ngày ba đêm phải hoàn thành hết chỗ báo cáo và PPT này cho tôi! Không xong thì không được ngủ!”
5
Ai hiểu được chứ, một sinh viên đại học mười tám tuổi vừa ngây thơ vừa ng/u ngơ xuyên vào thế giới đam mỹ, làm trợ lý pháo hôi bên cạnh nam chính, còn phải làm đủ mọi việc, báo cáo, PPT, kế hoạch.
Tôi ngay cả công thức Excel còn chưa biết dùng thì làm sao mà hiểu nổi công việc đây?
May quá, để Giang Tuyết Thì làm phụ tôi luôn.
Hehe, giao việc cho nam chính thụ, tôi đúng là can đảm gh/ê!
“Làm mau! Làm rồi sẽ mê, mê rồi sẽ quên tình, quên rồi là mất mạng!”
Tôi vừa gào, vừa quất roj vào cánh cửa.
Nghe thoáng qua, ai cũng tưởng tôi đang hung hăng dạy dỗ Giang Tuyết Thì.
Tôi thông minh gh/ê chưa!
Ba ngày nay, tôi quăng hết công việc cho Giang Tuyết Thì, còn mình thì ăn ngủ trong phòng anh ta, ăn xong ngủ, ngủ dậy thì đọc vài đoạn tiểu thuyết H văn, sống quá đã luôn.
Ai nói cuộc sống này khổ, tôi thấy nó sướng hết biết!
Không tin, ăn xong tôi lại ngồi đó giám sát mà ngủ tiếp luôn.
“Nè, đồ ngốc, dậy đi.”
Tôi mơ màng cảm thấy có ai đang nhìn mình, còn nhéo má tôi, nhẹ giọng m/ắng tôi là con Husky ngốc đội lốt sói.
Bình luận
Bình luận Facebook