Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Giọng anh gắt, động tác tùy tiện, kiêu căng.
Nhưng tôi lại không gi/ận nổi.
“Sao nhiều vết thương thế? Sao không bỏ nghề?”
“Ki/ếm tiền chứ sao.”
Anh lườm:
“Tôi đâu như cậu — sinh viên trường top, tương lai sáng rực.
Với tôi, đua xe là nghề duy nhất ki/ếm được nhiều tiền.”
Anh nói đúng.
Tôi từng nghe ông nội kể — nhà anh chỉ có hai bà cháu,
mà giờ căn nhà họ đã là biệt thự ba tầng sang nhất làng.
Tôi ngẩng lên nhìn, cảm giác nơi n.g.ự.c nóng ran…
Tôi đoán hầu hết những vết thương trên người Chu Nhất Hứa đều là do anh liều mạng mà ra.
“Ki/ếm bao nhiêu mới được gọi là đủ?”
Tôi thở dài, bóp nhẹ cổ chân trái của anh, lập tức nghe thấy tiếng hít khí lạnh.
“Đâu phải cứ nhất mới có tiền. Giữ gìn sức khỏe mới là điều quan trọng nhất.”
“Cậu không hiểu.”
Chu Nhất Hứa nhìn rất nghiêm túc, cầm kính của tôi lên thử trên mặt mình, rồi lơ đãng nói:
“Nghe ông cậu bảo, từ nhỏ cậu đã là học sinh ba tốt.
Nhưng tôi thì khác. Tôi chưa từng học đại học, không có cha mẹ, chỉ khi đứng nhất mới được người ta nhớ đến.”
Nói xong, anh lại đeo kính vào cho tôi, nhún vai:
“Một cuộc thi, cậu có nhớ được ai về nhì không?”
Tôi cứng họng, vì đúng là thực tế tàn khốc là vậy. Cũng vì thế mà ai cũng cố gắng chen chân để đạt được cái gọi là “vinh quang”.
Chu Nhất Hứa nằm phịch xuống giường, hất chân đ/á tôi, lười biếng nói:
“Nên nếu cậu thực sự lo cho idol của mình, thì mau châm kim giúp tôi lấy lại vị trí số một đi.”
Tôi lắc đầu, nhẹ giọng chỉnh lại:
“Tôi chữa chân cho anh không phải để anh giành lại quán quân, mà là để anh có thể sống khỏe mạnh.
Anh về nhì cũng không sao. Đúng là mọi người chỉ nhớ số một, nhưng người thật lòng thích anh thì chẳng bao giờ quan tâm anh đứng thứ mấy cả.”
Chu Nhất Hứa không nói gì thêm, hơi thở nhẹ dần, dường như đã ngủ.
Tôi kéo chăn đắp lên bụng anh rồi xoay người lấy điện thoại.
Tình trạng chân anh không quá lý tưởng. Tôi phải về bàn lại với giáo sư để lên kế hoạch phục hồi chính x/á/c — tự ý điều trị là thiếu trách nhiệm với bệ/nh nhân.
Tôi chụp rất nhiều hình chấn thương chân của Chu Nhất Hứa, gom lại thành một file tài liệu rồi gửi cho giáo sư.
Máy tính chưa đăng nhập nên tôi mở AirDrop, định gửi ảnh qua — nhưng tay trượt một cái, bấm nhầm thành “Đặt làm hình nền.”
“Thôi xong!!”
Điện thoại rơi bịch xuống đất, đúng lúc Chu Nhất Hứa thức dậy và cúi xuống nhặt.
Từ ngạc nhiên → bối rối → hoảng hốt → chạy thục mạng.
Chưa đầy năm phút sau, fanclub gửi thông báo: Chu Nhất Hứa vừa đăng weibo mới.
Tôi bấm vào — là một video TikTok, Chu Nhất Hứa dùng giọng biến âm kiểu Tôn Ngộ Không:
“Ai hiểu được nỗi đ/au này?
Đụng trúng một thằng em ‘trên cơ’ rồi!!”
Chương 7
Những ngày sau đó, tôi ba ngày hai bận đến tìm Chu Nhất Hứa, đến mức bản thân cảm thấy mình như... fan cuồ/ng theo đuôi.
Nhưng thực tâm tôi chỉ sợ anh chán khi sống ở quê, và, được rồi, cũng hơi có tí "cảm động đồng hương".
Chu Nhất Hứa không từ chối. Tuy mặt vẫn cau có, nhưng vẫn gọt sẵn trái cây dù anh vốn không thích ăn, còn tự chạy ba bánh đưa tôi về tận nhà mỗi tối.
Mặt anh dày gọi đó là “phúc lợi fan.”
Con đường làng nhỏ hẹp, hai bên là những căn nhà thấp lụp xụp, hàng quán lèo tèo, tất cả đối lập hoàn toàn với một "ngôi sao từng rực rỡ."
Tôi cảm thấy cuộc gặp gỡ này như định mệnh sắp đặt.
Thầy tôi đi du lịch ở Núi Không Đồng, vừa về là tôi lập tức kéo Chu Nhất Hứa đến trường để làm kiểm tra tổng quát.
Chân anh do phẫu thuật quá nhiều lần khiến dây th/ần ki/nh tổn thương, tuy đi lại được, nhưng không qua được kiểm tra trước giải đấu.
Thầy mang ra nhiều trường hợp điều trị th/ần ki/nh bằng châm c/ứu – xoa bóp thành công hơn cả phẫu thuật.
Chu Nhất Hứa im lặng xem slide, tay đặt trên đầu gối nắm ch/ặt.
“Nếu tôi hợp tác, mất bao lâu để khỏi?”
“Với tình hình hiện tại, không quá bốn tháng.”
Tôi cùng giáo sư lập ra phác đồ trị liệu. Khi đi ra, thấy anh đang đứng bên bồn hoa hút th/uốc.
Chu Nhất Hứa đẹp trai, kiểu ngông cuồ/ng rất riêng, đứng giữa đám sinh viên ngoan hiền trông chói lóa.
Mọi ánh mắt đều đổ về phía anh.
Tôi vội đội mũ lưỡi trai lên đầu anh:
“Sao anh lại đứng đây? Nhỡ bị chụp hình thì sao?”
“Cậu nghĩ tôi là ngôi sao thật à? Có người nhận ra cũng chả ai buồn tra đâu.”
Anh nói rồi liếc xung quanh, rồi quay sang tôi:
“Sao? Sợ người ta tưởng cậu cặp kè dân xã hội đen?”
“Anh thôi ngay cái kiểu nói bản thân như tội phạm đi!”
Tôi thở dài, vỗ vai anh:
“Con người đâu có bị định nghĩa bởi sơ mi trắng hay tấm bằng đại học.
Ai cũng có thể tỏa sáng trong lĩnh vực của mình.”
Trong mắt tôi, Chu Nhất Hứa vừa đáng yêu vừa kiên cường.
Nghĩ tới hai từ “đáng yêu”, tôi ngẩn người, mặt nóng bừng.
Mình vừa bảo… anh ấy đáng yêu?
Chu Nhất Hứa dường như đọc được suy nghĩ của tôi, hừ lạnh, dập tàn th/uốc, quay đi.
Tôi vội đuổi theo:
“Đi đâu đấy?”
“Không phải cậu bảo chữa được chân cho tôi à?
Đi đăng ký giải đấu mới.”
Bình luận
Bình luận Facebook