Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Đứa nhỏ này và thí chủ, duyên phận sâu đậm, không phải khắc, cũng không phải xung, mà là…”
Ông ta ngừng một chút, lần chuỗi hạt Phật.
“Là nghiệt duyên ràng buộc.”
Tôi cuống lên: “Vậy có cách giải không?”
Đại sư mỉm cười: “Thiên cơ bất khả lộ, cứ chờ thời cơ đến là được.”
“…”
Nói mà như không nói.
Tốn tiền vô ích.
Trên đường xuống núi, tôi tâm trạng nặng nề.
Kỷ Thẩm Tinh đột nhiên mở miệng: “Vừa nãy, anh nói sẽ đưa tôi đi?”
“…Tôi buột miệng thôi.” Tôi lảng tránh ánh mắt.
Nó không hỏi nữa, chỉ đi trước tôi, bước chân nhẹ nhàng nhưng rất nhanh.
4
Tối hôm đó, trong nhà có… m/a.
Ít nhất thì tôi đã nghĩ vậy.
Tiếng khóc thút thít, ngắt quãng.
Trong căn biệt thự rộng lớn từng có người c.h.ế.t, âm thanh đó lại càng rợn người.
Da đầu tôi tê rần, tay nắm ch/ặt chuỗi Phật châu mang về từ chùa, rón rén lần theo âm thanh.
Tiếng khóc càng lúc càng rõ.
Cuối cùng, dừng lại ngay trước cửa phòng của Kỷ Thẩm Tinh.
Cửa không đóng ch/ặt, còn chừa một khe nhỏ.
Tôi ghé mắt vào, lén nhìn vào trong.
Chỉ thấy thằng nhóc ban ngày còn hằm hằm kiểu “ông đây sinh ra là để khắc c.h.ế.t anh”, giờ đang cuộn tròn trên giường.
Quay lưng về phía cửa, vai run run.
Khóc đến đáng thương.
Sự nghi ngờ trong lòng tôi tan biến ngay lập tức.
Cũng phải thôi, mới mười tuổi, vừa mất bố, cha nuôi thì… ừm, cũng chẳng phải loại người dễ sống cùng.
Bây giờ lại bị tôi — một “người giám hộ” chỉ chăm chăm ki/ếm tiền — dẫn lên chùa, nói rằng sẽ đem bỏ.
Quá đáng thật sự.
Tôi do dự một chút, rồi đẩy cửa bước vào.
“Này.”
Tiếng khóc lập tức dừng lại.
Kỷ Thẩm Tinh quay phắt người lại.
Ngồi trên giường, mặt mày tái nhợt, đôi mắt đỏ bừng, trông y như con mèo nhỏ bị mưa tạt ướt sũng.
Nó nhìn tôi, môi run run hỏi:
“Lâm Vi, anh thật sự… không cần em nữa sao?”
Bị đôi mắt ướt nhòe ấy nhìn chăm chăm, phần sắt đ/á trong lòng tôi bỗng mềm đi một cách khó hiểu.
Đệt.
Phiền phức thật.
“...Ai nói là không cần?” Tôi ho khan, hơi chột dạ. “Ban ngày là tôi nói lúc bực thôi.”
“Nhưng đại sư nói chúng ta là nghiệt duyên…”
Nó cúi đầu, thút thít.
“Anh sẽ đem em bỏ đi, đúng không?”
“Lời đại sư mà em cũng tin à?”
Tôi đi đến, ngồi xuống mép giường.
“Tôi là thương nhân, chỉ tin vào hợp đồng. Tôi đã hứa với Kỷ Tiêu sẽ nuôi em lớn.”
“Thật không?” Nó ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi.
“Thật.”
Tôi thở dài, đưa tay xoa đầu nó.
“Yên tâm, trước khi đào tạo em thành người thừa kế đủ tiêu chuẩn, tôi sẽ không bỏ trốn.”
Lời còn chưa dứt, Kỷ Thẩm Tinh đã nhào vào lòng tôi.
Cơ thể nhỏ nhắn mang theo hơi lạnh, siết ch/ặt lấy eo tôi.
Mặt nó úp vào n.g.ự.c tôi, giọng ủ ê truyền ra:
“Lâm Vi… đừng bỏ em lại…”
“…Biết rồi.”
Tôi gượng gạo vỗ nhẹ lưng nó.
“Sẽ không đâu.”
Nó lại ôm ch/ặt hơn.
“Em chỉ có một mình… sợ lắm.”
“…”
Nửa tiếng sau.
Tôi nằm trên giường của Kỷ Thẩm Tinh, bên cạnh là một thằng nhóc đã bắt đầu thở đều đều.
Một tay nó vẫn nắm ch/ặt lấy gấu áo tôi.
Tôi đành chấp nhận số phận mà nhắm mắt lại.
Nghiệt duyên thì nghiệt duyên.
Miễn là không ảnh hưởng đến việc ki/ếm tiền là được.
5
Kỷ Thẩm Tinh lại lén chui vào chăn tôi.
Bám ch/ặt như bạch tuộc.
Tôi đẩy đầu nó.
“Này.”
Không phản ứng.
Đẩy tiếp.
“Kỷ Thẩm Tinh.”
Nó dụi vào người tôi, tay siết ch/ặt hơn, ôm đến mức tôi khó thở.
“Em lớn rồi đấy,” tôi bất đắc dĩ thở dài, “hai mươi hai tuổi rồi, Tổng Giám đốc Kỷ. Còn dính như con nít chưa cai sữa vậy.”
Mười hai năm trôi qua.
Thằng nhóc g/ầy gò, u ám, ngày xưa phải dỗ mới chịu ngủ, giờ đã cao một mét tám bảy, vai rộng eo thon, trở thành thanh niên trai tráng.
Giờ là CEO hô mưa gọi gió của tập đoàn Kỷ thị, thường xuyên lên bìa tạp chí tài chính.
Nhưng cái tật leo lên giường người khác ngủ thì mãi không bỏ được.
“Tránh ra đi, người em đầy mồ hôi.” Tôi nhăn mặt.
Kỷ Thẩm Tinh không chỉ không buông, còn vắt cả chân lên người tôi, gần như đ/è hẳn lên người tôi.
“Không muốn đâu, ngủ cùng cơ mà.”
Da thịt chạm da thịt.
Tôi cứng đờ cả người.
C.h.ế.t tiệt.
Đúng là tuổi trẻ sung mãn.
Tôi hiểu mà.
Sáng sớm như này, ai chẳng có chút phản ứng sinh lý.
Nhưng vấn đề là — tôi là người giám hộ của Kỷ Thẩm Tinh!
Vai vế để đâu!
Kỷ Thẩm Tinh không biết sống c.h.ế.t vẫn cứ cọ sát.
Đầu dụi vào cổ tôi, hơi thở ấm nóng phả lên da, kèm theo giọng mũi khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ.
“Lâm Vi…”
Nó thì thào tên tôi trong mơ.
“Anh thơm quá…”
Thơm cái đầu em ấy!
Tôi chịu hết nổi, đẩy mạnh nó ra.
“Kỷ Thẩm Tinh! Dậy mau!”
Nó bị đẩy lăn sang một bên, mơ màng mở mắt, trong đôi mắt cún con là sự ngơ ngác và tủi thân.
“Sao vậy?”
Sao vậy?
Tôi tức muốn véo tai nó, nhưng khi ánh mắt lướt qua cái "lều" dựng phồng dưới quần ngủ của nó, tôi lại cứng họng.
Không thể nói.
Quá x/ấu hổ.
“Em hai mươi hai tuổi rồi, về phòng mình ngủ đi!”
“Nhưng em quen rồi mà.”
Nó nói tỉnh bơ.
“Anh biết mà, từ nhỏ em đã ngủ với anh rồi.”
“Hồi đó là còn nhỏ!”
“Giờ thì sao lại không được?”
Nó nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ vô số tội.
“Dù sao ở đây… cũng đâu có ai khác.”
Tôi nghẹn một hơi nơi ng/ực.
Phải, mười hai năm rồi, tôi chưa từng quen ai.
Không phải vì giữ mình trong sạch, mà là ngại phiền, tốn tiền nữa.
Thời gian và sức lực đó, tôi còn phải đọc báo cáo tài chính chứ!
Nhưng đó không phải lý do để thằng này cứ dính lấy giường tôi!
Nhất là khi nó… ừm, phát triển hơi bị quá tốt.
Bình luận
Bình luận Facebook