Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi đột nhiên hạ quyết tâm nào đó, nghiêm túc gọi tên anh ta.
“Tôi định rời khỏi nơi này.”
Công việc gh/ê t/ởm này tôi không làm nữa.
Cổ họng tôi siết ch/ặt, hỏi anh ta: “Anh…”
Tôi muốn hỏi anh có dám cùng tôi bỏ trốn không, nhưng đến miệng lại không dám hỏi.
Tôi là cái thá gì chứ.
Không tiền không thế, lại không thông minh, lỡ Giang Tuyết Thì theo tôi bỏ trốn rồi lại bị Tạ Minh bắt về, anh ta chỉ càng t.h.ả.m hơn.
Khi tôi đang ngẩn người, Giang Tuyết Thì đưa tay đẩy tôi ngã xuống giường.
Hai tay tôi bị giơ quá đầu, “cạch cạch” hai tiếng, bị khóa ch/ặt vào giường.
Âm thanh c/òng tay và xích sắt va chạm leng keng, trong trẻo rõ ràng.
Tôi ngơ ra: “Giang Tuyết Thì, anh làm gì vậy?”
Giang Tuyết Thì áp sát, đ/è lên tôi, trong mắt mang theo ý cười, trông như đang rất mong chờ.
“Lần này là phòng tối play à?”
“Được, anh nằm yên đi, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Chuẩn bị cái gì cơ?!
Còn nữa, cái gì mà tôi nằm yên?!
Không phải người nên nằm là anh ta sao?!
Trong khoảnh khắc, mọi cảm xúc buồn bã đều biến mất, trong đầu tôi chỉ còn một ý nghĩ: phải phân định cho rõ ai trên ai dưới.
Anh ta là thụ chính, không nằm dưới thì ai nằm dưới?
Làm ơn nhận rõ vị trí của mình được không?!
Tôi đạp chân lo/ạn xạ: “Giang Tuyết Thì, anh xuống ngay cho tôi!”
Giang Tuyết Thì lại dùng cà vạt che mắt tôi, hôn nhẹ lên bụng tôi.
Thị giác mất đi, xúc giác phóng đại gấp trăm lần, một luồng tê dại chạy thẳng từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân.
Tôi rên khẽ một tiếng, cong người, sắp n/ổ tung tại chỗ.
Giang Tuyết Thì ghé sát tai tôi, quan sát phản ứng của tôi, thấp giọng hỏi: “Thích không?”
Tôi c.ắ.n môi phun ra mấy chữ: “Không thích!”
Giang Tuyết Thì không biết lấy từ đâu ra một chiếc lông vũ, chọc vào mặt tôi: “Miệng cứng.”
Tôi phát đi/ên, khó chịu đ/á anh ta.
Anh ta rất dễ dàng đ/è ch/ặt hai chân tôi.
“Trước đây toàn là anh tự biên tự diễn, tốn công tốn sức.”
“Lần này tôi chủ động, anh cứ nằm yên là được.”
“Thả lỏng đi, anh.”
12
Toàn thân bị “phục vụ” xong, tôi mềm nhũn như vừa được vớt lên khỏi nước.
Còn Giang Tuyết Thì, tên này, mới chỉ bắt đầu.
Không được, tôi không thể ở dưới.
Tôi dồn hết sức phản đ/è Giang Tuyết Thì, chủ động hôn anh ta.
Giang Tuyết Thì sững người một chút, rồi quấn quýt hôn lại tôi.
Tôi nghĩ mình đã chiếm tiện nghi của anh ta nhiều như vậy rồi, lập tức có dũng khí hỏi.
Tôi đẩy đầu anh ta đang muốn hôn tiếp: “Giang Tuyết Thì, tôi định rời khỏi đây, anh có đi cùng tôi không?”
Giang Tuyết Thì hôn nhẹ môi tôi, ý lo/ạn tình mê hỏi: “Theo anh đi, anh chăm sóc tôi à?”
Tất nhiên là có.
Giang Tuyết Thì trước kia là thiếu gia hào môn, mười ngón tay không dính nước xuân, nếu không phải nhà anh ta bị Tạ Minh làm phá sản, chắc anh ta vẫn là một tiên nam phong quang sáng sủa.
Tôi vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Tôi nuôi anh!”
“Tôi sẽ cố gắng đi làm ki/ếm tiền nuôi anh!”
Giang Tuyết Thì cười khẽ: “Anh nuôi tôi?”
“Vậy anh nuôi tôi được bao lâu?”
Tôi hít một hơi: “Đồ chó, đừng c.ắ.n chỗ đó.”
Tôi huênh hoang: “Anh muốn tôi nuôi anh bao lâu cũng được.”
“Một đời có được không?”
Trong lòng tôi nở hoa.
Người vợ dịu dàng hiền lành như vậy, ở với tôi cả đời, chẳng phải là tiện cho tôi quá sao?
Tôi lập tức đáp: “Được chứ!”
Tôi nghe thấy anh ta vùi trong hõm cổ tôi cười rất lâu rồi mới nói: “Được.”
“Vậy phiền anh Đường nuôi tôi cả đời.”
Tôi còn chưa kịp vui, Giang Tuyết Thì đã lật người, hoàn toàn đ/è tôi xuống dưới.
Tôi có linh cảm không ổn rồi.
Thế cục dễ bị đảo ngược vậy sao?
Tôi vỗ vỗ anh ta: “Vợ à, có lẽ anh chưa có kinh nghiệm, để tôi dạy anh.”
“Trên công dưới thủ, mình đổi vị trí đi.”
Không biết câu nói của tôi chọc trúng điểm cười nào của Giang Tuyết Thì, anh ta nhịn cười một lúc lâu, hôn tôi một cái rồi khàn giọng nói: “Lần sau cho anh ngồi lên.”
Tôi: ?
Nghe sao có gì đó không đúng nhỉ.
Hay là do dạo này tôi đọc tiểu hoàng văn cho anh ta nhiều quá, mặt tôi hơi vàng rồi.
Không đúng!
Câu này phải là 1 nói chứ!
13
Mệt đến ngất đi, tôi mơ mơ màng màng cảm thấy Giang Tuyết Thì bế tôi xuống giường, đưa vào phòng tắm.
Nước ấm lau lên người tôi, tôi gi/ật mình tỉnh lại.
Lớp ngụy trang của tôi!
Tóc mái ch.ó gặm của tôi!
Lớp nền đen vàng của tôi!
Giang Tuyết Thì dùng khăn lau mặt cho tôi cẩn thận, lau sạch xong còn lén hôn một cái.
“Lần sau đừng bôi mấy thứ này nữa, không ngon.”
Tôi t/át anh ta một cái: “Là bôi cho anh ăn à? Anh ăn hiểu không hả!”
Nói xong tôi mới phản ứng lại, Giang Tuyết Thì đã sớm nhìn ra rồi?
“Khi anh không chút phòng bị ngủ say bên cạnh tôi, tôi đã dùng ánh mắt l.i.ế.m anh từ trên xuống dưới rồi.”
Ánh mắt anh ta không còn là nhìn chó, mà trần trụi đến một cực đoan khác.
“Nào, cho tôi một cái t/át nữa.”
Tôi đột nhiên cảm thấy, anh ta hình như còn bi/ến th/ái hơn cả Tạ Minh.
Nhưng khác với Tạ Minh, anh ta kh/ống ch/ế tôi, dẫn dắt tôi, trên nền tảng yêu và tôn trọng.
Nói thật…
Tôi thấy khá hưởng thụ.
Được anh ta hầu mặc đồ ngủ, lại được ôm lên giường, ấp vào lòng, tôi cảm thấy thế giới này cũng không phải toàn là chuyện tệ hại.
Tôi mơ màng buồn ngủ, lên kế hoạch cho việc trốn đi ngày mai.
Giang Tuyết Thì chỉnh lại tóc cho tôi, lặng lẽ nhìn tôi rất lâu, cuối cùng hỏi: “Anh Đường, anh thật sự hai mươi lăm tuổi à?”
Bình luận
Bình luận Facebook