Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Sau đó tôi dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau miệng giúp cậu.
Động tác tự nhiên đến mức giống như quay lại khoảng thời gian trước khi chúng tôi cãi nhau.
Khi đó, cậu ấy cũng hay đỏ tai như bây giờ, dễ thương c.h.ế.t đi được.
Ra ngoài đổ rác, tôi nghĩ thầm:
Giá mà Thẩm Vân Chu cứ ngoan ngoãn thế này mãi thì tốt.
Tôi có khi thật sự có thể đút cơm cho cậu ấy cả đời.
Vừa tới cửa ký túc, tôi đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm bên trong.
“Chu Dương, tôi gh/ét cậu!”
“Gh/ét cậu!”
“Gh/ét cậu!”
…
Tôi lặng lẽ rút tay khỏi tay nắm cửa.
Ng/ực như nghẹn lại một cục nặng trịch, khó chịu không nói nên lời.
Tay Thẩm Vân Chu không viết được, nhưng miệng thì vẫn hoạt động tốt.
Cậu ấy lúc nào cũng nhắc bản thân gh/ét tôi, cũng như nhắc nhở tôi vậy.
Bất kể tôi làm gì, cậu ấy vẫn không bớt chán gh/ét tôi chút nào.
Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề.
Xét theo bài học từ những lần trước.
Lần này, tôi quyết định bình tĩnh ngồi xuống giải thích rõ ràng với cậu ấy.
Vì thế, tôi hạ quyết tâm, dứt khoát đẩy cửa bước vào.
“Thẩm Vân Chu, tôi chỉ lén hôn cậu một cái thôi, có đáng để ghi h/ận tới tận bây giờ không?”
“Nếu thấy quá đáng, thì cậu cứ đ.á.n.h lại tôi đi, coi như huề nhau.”
Thẩm Vân Chu quay người lại, động tác cứng ngắc, trên mặt toàn là vẻ không thể tin nổi.
Cậu ấy như không tiêu hóa được lời tôi vừa nói, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp:
“Cậu… cậu nói gì cơ? Cậu… đã từng hôn tôi?”
Tôi ngơ ra.
Nhìn cái dáng vẻ kia… hình như cậu ấy không hề biết chuyện này!?
Thế thì tôi… tự khai à?
Tự đào hố ch/ôn mình rồi.
Thế thì cậu ấy gh/ét tôi… là vì cái gì?
Thẩm Vân Chu nhíu mày hỏi tiếp: “Là khi nào?”
“Đêm trước hôm cậu lần đầu tiên viết ‘gh/ét tôi’ trong nhật ký.”
Cậu ấy trợn tròn mắt, cả người như hóa đ/á.
“Cậu còn đọc tr/ộm nhật ký của tôi?”
Xong rồi.
Tôi bị bắt quả tang rồi.
Chuyện này thật sự khó mà chối cãi…
Tôi lập tức đ.á.n.h trống lảng:
“Không phải cậu vì chuyện tôi lén hôn lúc cậu ngủ nên mới gh/ét tôi à?”
Thẩm Vân Chu là người thông minh, chỉ mấy câu đã lắp ghép được toàn bộ sự việc.
Lập tức phản hỏi lại tôi:
“Vậy tức là, cậu vì chuyện đó mới né tránh tôi?”
“Là cậu nói gh/ét tôi trước mà, tôi chẳng qua là không muốn cản trở mắt cậu thôi.”
“Vậy thì… cậu gh/ét tôi rốt cuộc là vì cái gì?”
Gh/ét tới mức trong một quyển nhật ký 180 trang, chỗ nào cũng là tên tôi.
Ánh mắt Thẩm Vân Chu chợt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
“Thế tức là… cậu thích tôi, đúng không?”
Tôi cụp mắt xuống, không nói gì.
Cho đến cuối cùng, tôi vẫn không biết lý do Thẩm Vân Chu gh/ét tôi.
Với vấn đề này, cậu ấy không biện minh được gì.
Hoặc có lẽ, cậu ấy vốn không định giải thích.
Chỉ là ngoài ý muốn, tôi đã lỡ miệng lộ ra việc từng thích cậu ấy, tự đẩy mình vào thế bị động.
Thật đúng là lỗ nặng.
Tan học buổi tối xong.
Tôi đi phía sau Thẩm Vân Chu, mắt dõi theo bóng lưng quen thuộc ấy.
Có khoảnh khắc tôi như trở về quá khứ.
Tôi giúp cậu ấy xách cặp, chạy vặt.
Cậu ấy giúp tôi ghi chép, ôn bài.
Lúc thi trượt, cậu ấy giám sát tôi học ngày đêm, giảng từng câu từng chữ cho đến khi tôi hiểu mới thôi.
Mọi thứ từng rất hài hòa, tự nhiên.
Đang nghĩ ngẩn ngơ, tôi đ.â.m sầm vào lưng cậu ấy — hóa ra đã về đến ký túc xá.
Thẩm Vân Chu mở miệng rất tự nhiên:
“Tôi muốn tắm.”
Miền nam thời tiết oi bức, không tắm thì người dính dấp khó chịu.
Nhưng Thẩm Hà Xuyên và Tưởng Tranh đều bận hoạt động câu lạc bộ, chưa về.
Cái việc phiền phức này lại rơi xuống đầu tôi.
Thẩm Vân Chu hai tay bó bột, không tiện cử động.
Tôi thoái lui một bước: “Vậy lau người thôi.”
Cũng may cậu ấy không nói gì, quay người đi vào phòng tắm.
“Quần áo sạch trong tủ, giúp tôi lấy với.”
Tôi lục tủ giúp cậu ấy tìm đồ.
Ánh mắt vô tình lướt qua một góc tủ — một mảnh vải màu lam rất quen.
Tôi kéo ra xem, đầu óc liền trống rỗng, ong ong cả lên.
Đây chẳng phải cái khăn mặt tôi làm mất ba tháng trước sao?
Trong khăn còn gói cây bút tôi thường dùng.
Tất cả đều ở đây…
Thẩm Vân Chu không phải gh/ét tôi sao?
Cất giấu mấy thứ rẻ tiền của tôi để làm gì?
Trả đũa à?
Tôi càng tò mò xem rốt cuộc trong hồ lô của cậu ấy b/án t.h.u.ố.c gì.
Vì chuyện đang lởn vởn trong đầu, tay tôi run lẩy bẩy khi giúp cậu ấy cởi quần áo.
Trên người đầy vết bầm tím và trầy xước, nhìn mà thấy gi/ật mình.
“Cái này…”
“Trượt ngã bị cành cây quẹt trúng.”
Nhưng nhìn không giống… toàn như bị thứ gì đ.á.n.h vào.
Thẩm Vân Chu thấy tôi mặt nghiêm túc, vội chuyển chủ đề.
Cậu ấy nhướng mày, cười nhẹ:
“Có gì chưa thấy đâu, căng thẳng vậy?”
Mặt tôi hơi nóng, nuốt nước bọt.
Nhớ lại hồi đó chân cậu ấy bị thương, tôi còn viện cớ muốn chăm sóc, cứ đòi vào tận phòng tắm tắm cho cậu ấy.
Chỉ vì… tôi thích cậu ấy.
Bỗng tôi gi/ật mình tỉnh ngộ:
Chẳng lẽ cậu ấy gh/ét tôi vì tôi đã nhìn thấy hết!?
Tôi phải cố gắng lắm mới nhịn được run tay mà mặc đồ lại cho cậu ấy.
Không ngờ Thẩm Vân Chu lại được đà lấn tới:
“Tôi muốn đổi giường với cậu.”
“Sao?”
“Vì giường của cậu ở tầng dưới, còn tôi không leo lên được.”
Bình luận
Bình luận Facebook