Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Beta cấp dưới mang th/ai, ôm con trốn trong lòng lãnh đạo
—-
Tôi, một beta, lại thật sự m.a.n.g t.h.a.i rồi.
Mà ngay lúc này, một người cha sinh học khác của con tôi đang lạnh mặt, cầm đơn xin chuyển công tác của tôi mà chất vấn.
"Tại sao lại muốn chuyển sang bộ phận hậu cần?"
"Làm hậu cần cũng rất quan trọng mà."
Anh ấy hít sâu một hơi.
"Tôi biết hậu cần rất quan trọng. Tôi muốn biết vì sao cậu đột nhiên lại rút lui khỏi chiến trường."
Tôi theo phản xạ đưa tay che bụng dưới.
Xem ra hôm nay mà không đưa ra lý do thuyết phục thì không chuyển công tác thành được.
Tôi hít sâu một hơi, nói: "Omega của tôi m.a.n.g t.h.a.i rồi, t.h.a.i hơi yếu, cần tôi chăm sóc bất cứ lúc nào."
Sau đó, Trưởng Tịch sững người.
Đơn xin điều chuyển trong tay anh ta rơi xuống đất.
Thật ra thì, đứa con trong bụng tôi là một sự cố ngoài ý muốn.
Thậm chí ngay cả người cha kia của đứa bé cũng không biết chuyện này.
Trưởng Tịch là một alpha cấp S, mà alpha cấp S trong quốc gia chúng tôi chỉ có ba người.
Theo như tôi biết được từ hồ sơ mật của quân đội, cả ba alpha cấp S này đều đã giao nộp thông tin sinh học cho nhà nước, và đều có… bệ/nh.
Ừm, đúng là có bệ/nh theo nghĩa đen luôn.
Người ta chỉ biết alpha cấp S rất mạnh mẽ, nhưng lại không biết để đạt được sức mạnh như vậy đều có nguyên nhân.
Ví dụ, có một thượng tá mắc chứng biến dị pheromone.
Còn Trưởng Tịch thì mắc chứng rối lo/ạn nhân cách trong kỳ mẫn cảm.
Nói đơn giản thì là: vào ngày thứ hai của kỳ mẫn cảm, anh ta sẽ biến thành một người khác.
Đến ngày thứ ba thì trở lại bình thường.
Mà cái nhân cách phân li kia, hừ, yêu tôi đi/ên cuồ/ng luôn ấy~
Ba năm nay làm phụ tá cho Trưởng Tịch, bình thường tôi là cấp dưới của anh ấy.
Đến ngày thứ hai trong kỳ mẫn cảm, tôi lại biến thành người yêu của anh ấy.
Ngày thứ ba, tôi lại trở về làm cấp dưới.
Dữ liệu sinh học của chúng tôi đều được lưu trữ ở Viện Nghiên c/ứu Quân sự.
Tất cả người biết chuyện đều giấu nhẹm việc Trưởng Tịch có rối lo/ạn nhân cách trong kỳ mẫn cảm.
Sau khi biết tôi mang th/ai, Viện nghiên c/ứu càng giữ kín chuyện này hơn.
Họ lấy lý do cần theo dõi dữ liệu sức khỏe của tôi để khẩn trương xin cấp trên điều tôi rời khỏi Trưởng Tịch, thuận tiện cho việc nghiên c/ứu.
Vì beta hiện nay hầu như không còn khả năng m.a.n.g t.h.a.i nữa.
Tôi lại có thể mang th/ai, đúng là kỳ tích.
Tôi cười khẩy, không m.a.n.g t.h.a.i là do alpha không đủ mạnh, tôi m.a.n.g t.h.a.i được là vì alpha của tôi mạnh thôi.
Chuyện rõ ràng như thế, mà họ lại cứ muốn moi móc thứ gì đó từ tôi.
Tôi biết họ làm vậy vì họ thấy tôi – một beta – không xứng với Trưởng Tịch.
Phó viện trưởng viện nghiên c/ứu, một omega trông rất đáng yêu, mới là người có độ tương thích 85% với Trưởng Tịch – “người được định sẵn”.
Cho nên, họ dĩ nhiên không muốn tôi dùng cái cớ m.a.n.g t.h.a.i để trói buộc Trưởng Tịch.
Tôi – một beta chẳng ra gì – chơi chơi thì được, sao có thể chơi thật được?
Buồn cười thật, rõ ràng phần lớn việc nặng nhọc đều do beta làm, nhưng lại bị kh/inh thường.
Nhưng tôi không quan tâm...
Chỉ là, khi biết phó viện trưởng kia hạ mình làm quân y cho Trưởng Tịch, tôi vẫn mặc niệm cho anh ta ba phút.
Anh ta tưởng Trưởng Tịch là người tốt sao?
2
Sau khi chuyển sang hậu cần, tôi nhàn nhã hơn nhiều.
Viện nghiên c/ứu yêu cầu tôi điều sang hậu cần, tôi không do dự gì mà đồng ý ngay.
Vì tôi cũng nhận ra, ngày nào cũng huấn luyện đi/ên cuồ/ng thì không tốt cho t.h.a.i nhi.
Hơn nữa, hiện tại biên giới đang ổn định, không cần đến tôi.
Tôi vốn còn đang tính ki/ếm lý do để xin điều chuyển, ai ngờ người đang buồn ngủ thì được tặng gối, viện nghiên c/ứu lại tự liên hệ cấp trên giúp tôi chuyển thành công.
Tôi thật may mắn.
Chuyển đi trót lọt mà chẳng dính tí tai tiếng nào.
Người biết chuyện đều cho rằng tôi là một beta đáng thương bị buộc phải rời khỏi alpha của mình.
Thật khiến tôi muốn cười to ba tiếng.
Tôi có đáng thương hay không, tự tôi còn không biết sao?
Người có thể lăn lộn ba năm bên cạnh Trưởng Tịch, họ lại ng/u ngốc đến mức nghĩ tôi là kẻ đáng thương, thấp kém.
3
Ngày 25 tháng 9, là ngày thứ hai trong kỳ mẫn cảm của Trưởng Tịch.
Anh ấy xuất hiện trong văn phòng tôi.
Anh khóa cửa lại, chậm rãi đi đến bên tôi.
Từ lúc anh bước vào, tôi đã nhìn chằm chằm rồi.
Khi anh ngồi lên bàn làm việc của tôi, tôi liền đứng dậy, vòng tay ôm lấy anh.
"Nhớ anh lắm rồi, chồng yêu."
Nghe tôi nói thế, người anh cứng lại, gương mặt băng giá lập tức dịu đi.
"Gì đấy? Dùng mỹ nhân kế à?"
Tôi cười trong lòng anh, "Tôi trông giống mỹ nhân lắm sao?"
So với omega thì tôi cơ bắp hơn hẳn.
Anh giơ tay ôm tôi vào lòng, "Với tôi thì em chính là mỹ nhân."
"Sao anh lại đến gặp em?"
Tôi dùng đầu mũi cọ cọ yết hầu anh, giọng khẽ khàng.
"Em nói xem? Đồ vô tâm, hôm nay vừa mở mắt ra đã thấy cái tên phó viện trưởng c.h.ế.t tiệt kia xuất hiện trước mặt, tôi theo bản năng đ/á anh ta văng ra, giờ nhập viện rồi."
Anh nhăn mặt
"Chắc chắn là do hắn giở trò mới khiến em bị điều đi, tôi không ở đây thì ai cũng dám b/ắt n/ạt em à? Mà Trưởng Tịch lại còn dám đồng ý để em chuyển đi?"
Tôi cười cười, "Anh còn không hiểu em à? Nếu em không muốn, chẳng ai có thể ép được."
"Vậy là em tự nguyện à? Sao thế? Em hợp với chiến trường hơn, rút lui đột ngột là vì lý do gì?"
"Còn nữa, tôi nghe nói em có một omega đang mang th/ai? Là sao?"
Chương 15
Chương 16
Chương 22
Chương 6
Chương 18
Chương 6
Chương 8
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook