Kéo quần tên nhóc yếu đuối, khi lớn tôi bị cậu chủ cởi quần

Tôi quay đầu—đụng phải đôi mắt sâu như hồ đêm của Chu Lẫm.

 

Anh ta uống say, ánh mắt không còn sắc bén thường ngày, mà như phủ một tầng hơi nước, thậm chí có chút… dịu dàng.

 

“Vương Thiết Trụ.”

Anh ta gọi tên thật của tôi, không phải Vương Tranh.

 

Tim tôi chợt thắt lại.

 

“Cậu chủ, cậu uống nhiều rồi. Tôi đi lấy nước lau mặt cho cậu.”

 

Anh ta không buông, trái lại còn kéo mạnh hơn, tôi mất đà ngồi phịch xuống mép giường.

 

“Đừng đi.”

Anh ta nhìn tôi, giọng mang chút nũng nịu khiến tôi không tin nổi,

“Tôi đ/au đầu.”

 

“Tôi không đi xa, tôi đi lấy mật ong pha nước giải rư/ợu cho cậu.”

 

Anh ta nhìn tôi hồi lâu, rồi mới hơi nới lỏng tay.

Tôi vội rút tay lại, xuống bếp pha cốc nước mật ong đem lên.

 

Đỡ anh dậy uống, anh ta rất nghe lời, uống gần hết.

Uống xong, dựa vào đầu giường, ánh mắt vẫn hơi mơ màng nhưng dán ch/ặt vào tôi.

 

“Vương Thiết Trụ.”

Anh ta lại gọi.

 

“Dạ?”

 

“Hồi nhỏ… cậu thật đáng gh/ét.”

Giọng anh ta đầy oán niệm.

 

Tôi x/ấu hổ gãi mũi:

“Hồi đó trẻ con, không hiểu chuyện. Xin lỗi cậu chủ.”

 

Anh ta hừ lạnh.

Qua một lúc lại nói:

“Bây giờ cậu cũng đáng gh/ét.”

 

Tôi: “…”

 

Nói chuyện với người say đúng là vô lý.

 

“Tự dưng muốn chạy về quê xem mắt. Tôi cho phép à?”

Anh ta lầm bầm,

“Cơm cũng nấu bình thường. Dưa muối lúc nào cũng nhiều dầu…”

 

Tôi khó chịu:

“Cậu chủ, dưa không thêm dầu thì đâu có thơm…”

 

Tôi còn chưa nói hết—

Chu Lẫm bất ngờ nghiêng người áp sát tôi, gương mặt đẹp đến vô lý phóng đại ngay trước mắt.

 

Mùi rư/ợu quyện mùi lạnh quen thuộc của anh ta lập tức xông thẳng vào mũi tôi.

 

Ánh mắt anh ta dừng lại trên môi tôi—

sâu và tối.

 

Tim tôi lập tức lo/ạn nhịp, đ/ập như muốn thủng lồng ng/ực.

 

Anh ta… anh ta định làm gì?

 

Khi tôi tưởng rằng sắp xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa—anh ta chỉ đưa tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua khóe miệng tôi.

 

“Đỏ au.”

Giọng thấp trầm, phiêu lơ, “Trông cũng ngon miệng đấy.”

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì ngón tay của Chu Lẫm đã nhẹ nhàng lướt từ khóe môi tôi xuống, để lại một cảm giác lành lạnh mà tê dại như điện gi/ật toàn thân.

 

“Chu... Chu thiếu gia...?”

Tôi lắp bắp gọi, giọng run đến mức chính tôi cũng chẳng nghe rõ.

Anh lại tiến sát thêm chút nữa, hơi thở nóng rực lướt qua gò má tôi, rơi xuống đường viền cằm tôi như th/iêu đ/ốt.

 

“Vương Tranh...”

 

Tôi hít sâu một hơi.

 

Anh rất ít khi gọi thẳng tên tôi. Mỗi lần gọi là khi anh cực kỳ nghiêm túc, hoặc... cực kỳ mất kiểm soát.

 

“Đột nhiên tôi thấy...”

Giọng anh khàn khàn, từng chữ như lăn ra từ nơi sâu nhất của cổ họng.

 

“Tôi thật muốn... cởi quần cậu, sẽ trông như thế nào.”

 

Trong đầu tôi n/ổ “đoàng” một cái.

 

“Thiếu, thiếu gia, anh... anh say rồi...”

 

Còn chưa nói hết câu, anh đã bất ngờ kéo mạnh eo tôi, ép tôi ngả xuống giường dưới thân anh.

 

Cả người tôi bị anh đ/è lên, sức nặng khiến tôi không thể nhúc nhích, hơi thở cũng lo/ạn cả lên.

 

Anh nghiêng đầu, kề sát mặt tôi, thì thầm như dụ dỗ:

“Mặt cậu đỏ đến mức giống như bị tôi hôn qua rồi vậy.”

 

Tôi chỉ muốn c.h.ế.t quách cho đỡ quê.

 

Anh lại áp sát hơn, mũi chạm nhẹ lên mũi tôi.

 

“Có cần tôi... hôn thật cho cậu biết cảm giác không?”

 

Nói xong, cả người anh ta nghiêng sang một bên—ngủ mất.

 

Tôi ngồi đơ ra vài giây mới kịp phản ứng.

 

Khóe môi bị anh ta chạm qua vẫn nóng ran, như còn giữ lại độ lạnh nơi đầu ngón tay anh ta.

 

Nhìn Chu Lẫm đang ngủ say, tâm trạng tôi hỗn lo/ạn cực độ.

Tôi đắp chăn cho anh, tắt bớt đèn rồi lặng lẽ rời phòng.

 

Về phòng mình, tôi nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.

 

Trong đầu cứ tua lại từng cảnh—biểu cảm mệt mỏi của anh ta, những câu lầm bầm, hơi thở gần kề, và cái chạm nhẹ nơi môi…

 

Tôi lên mạng đăng bài hỏi:

“Con trai chạm khóe môi con trai có ý gì?”

 

Tất cả câu trả lời đều là:

“Chúc phúc!”

“Rất hiểu luôn!”

“Thích rồi đó!”

 

Tôi không hiểu nổi, đành tắt điện thoại.

 

Từ đêm hôm đó, giữa tôi và Chu Lẫm dường như xuất hiện sự thay đổi vi diệu.

Đương nhiên rồi—sự thay đổi đó chỉ tồn tại ở tôi.

 

Chu Lẫm thì như quên sạch chuyện đã xảy ra. Vẫn sai bảo tôi như mọi khi.

 

Nhưng tôi thì bắt đầu để ý anh ta: anh ta thức khuya thì tôi lén đứng ngoài phòng chờ, trời mưa thì nhắn anh ta mang áo, thậm chí học thêm món mới để nấu cho anh ta.

 

Vì thay đổi của tôi, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn. Dù đa phần vẫn là anh ta chê còn tôi phản bác.

 

“Vương Tranh, tóc cậu nên c/ắt đi, như bông bồ công anh vậy.”

 

“Cậu chủ, bồ công anh đắc tội gì cậu à?”

 

“Hôm nay canh mặn.”

 

“Mai tôi bớt muối.”

 

“Không phải muối nhiều. Do cậu chưa kiểm soát được lửa.”

 

“… Vâng.” (Ghi chú vào lòng.)

 

Đôi khi, anh ta giả vờ vô tình hỏi chuyện tuổi thơ của tôi. Hỏi tôi bắt cá, tr/ộm trứng chim ra sao.

 

Tôi kể rôm rả, anh ta nghe rồi nói:

“Ấu trĩ.”

 

Nhưng ánh mắt anh ta lại chẳng hề gh/ét bỏ.

 

Không ai nhắc đến chuyện tôi về quê xem mắt nữa. Sự ăn ý này… đúng là chút kỳ lạ.

 

Mùa hè đến, dự án ngoại thành của Chu gia tiến triển thuận lợi. Chu Lẫm lấy cớ thị sát để đưa tôi ra ngoại ô đi du thuyền.

 

Tôi lần đầu đi du thuyền, sợ trơn mặt c/ắt không màu, bám lấy áo anh ta suốt, bị anh ta cười suốt chặng.

Danh sách chương

5 chương
15/12/2025 10:34
0
15/12/2025 10:34
0
15/12/2025 10:34
0
15/12/2025 10:34
0
15/12/2025 10:34
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu