Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
6
Thế là, tôi trở thành cái đuôi nhỏ của Thẩm Dịch Dương.
Công việc bao gồm nhưng không giới hạn ở: anh chơi bóng, tôi đưa nước; anh ăn xong, tôi lau miệng cho anh.
Thậm chí đồ anh ăn thừa, tôi cũng phải giúp anh “tiêu diệt” sạch sẽ, không được để lãng phí.
Nhìn bàn đầy sơn hào hải vị mà tôi chưa từng được nếm, tôi nuốt nước miếng đ/á/nh ực.
Không phải… người thành phố gọi đây là “làm nh/ục” sao?
Nếu vậy thì cho tôi thêm chút “làm nh/ục” nữa đi! Tôi tình nguyện!
“Cậu ăn khỏe thế, phần của cậu chưa đủ no à?”
Tôi xử lý xong con tôm viên wasabi cuối cùng, vừa nhai vừa nói: “Không được lãng phí mà, với lại ăn nhiều mới có sức chứ.”
“Cần nhiều sức để làm gì?”
“Đi theo anh tất nhiên phải có sức rồi! Không thì sao mà chịu nổi?”
Ánh mắt anh lóe lên vẻ ngạc nhiên, rồi khom tay gõ nhẹ vào đầu tôi một cái.
“Tôi nói cho cậu biết, bớt nghĩ mấy thứ không lành mạnh lại! Ai cho cậu mơ mộng về tôi hả?”
Tôi ôm đầu đ/au điếng, trong lòng âm thầm ch/ửi anh:
Ngày nào cũng lôi tôi chạy bộ, tập gym cùng, thế mà không cho tôi có chút ý kiến à!
Đúng là đồ keo kiệt!
7
Hôm nay lại theo Thẩm Dịch Dương đến sân bóng.
Tôi không biết chơi, nên lần nào cũng ngồi trên khán đài, cầm chai nước chờ anh.
Đám bạn anh hay trêu tôi giống vợ nhỏ của anh, còn hỏi có phải tôi thích anh không.
Mặt tôi đỏ bừng, cuống quýt nhìn Thẩm Dịch Dương, mong anh giải thích giúp.
Nhưng anh chỉ cười, bảo không ưa tôi, bảo họ đừng đùa kiểu đó, rồi lần sau vẫn dắt tôi theo.
Hừ! Tôi còn chẳng thèm ưa anh ấy ấy chứ!
Mỗi lần anh chơi xong, tôi đều đưa nước đã mở nắp cho anh, rồi lau mồ hôi giúp anh.
Hehe, so với đi làm thêm thì việc này nhàn hơn nhiều.
Lúc rảnh còn có thể chụp vài tấm hình cho anh, nịnh nọt một chút.
Hết hiệp, Thẩm Dịch Dương sải bước đi đến, mặt đen kịt.
Hôm nay họ đấu với trường bên, chắc hiệp một không mấy suôn sẻ.
Lúc này càng không nên chọc vào họng sú/ng, tôi vội cầm chai nước, mở nắp đưa anh.
“Nước này sao ngọt thế? Cậu bỏ gì vào à?”
“Không có mà.” Tôi cầm chai nước của mình lên so, mới phát hiện chai của tôi vẫn đầy.
!!!
Xong rồi, vừa nãy chắc tôi đưa nhầm chai tôi đã uống.
Anh cũng nhận ra, nhưng không tỏ ra gi/ận, chỉ chăm chú nhìn môi tôi.
Rồi anh đưa tay tới.
Phản xạ tự nhiên, tôi lùi lại một bước.
Ch*t rồi, chẳng lẽ anh lại định đ/á/nh tôi?
“Lại đây.”
“Ờ…” Tôi ngoan ngoãn quay lại, nhắm mắt chờ đò/n.
Nhưng cơn đ/au tưởng tượng không đến, thay vào đó là cảm giác mềm mại nơi môi.
Ngón tay cái hơi ẩm của anh khẽ miết qua môi dưới tôi, rồi đưa lên môi mình, dùng đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ.
“Ừm, đúng là ngọt thật.” Anh cười.
Anh bỏ đi, để lại tôi đứng ngây ra, vô thức chạm lên môi.
Mấy hôm nay tôi bị nhiệt miệng, lớp son dưỡng vị nho trên môi vừa bị anh lau mất.
Không phải… đây cũng là một cách “làm nh/ục” người khác à?
8
Dù hiệp một bất lợi, nhưng hiệp hai lật ngược tình thế, thắng luôn!
Cả đội quyết định đi ăn mừng.
Tôi kéo tay áo Thẩm Dịch Dương định xin về trước.
Kết quả bị anh quàng vai kéo đi: “Tối nay chắc chắn họ sẽ uống rư/ợu, cậu đi chặn rư/ợu cho tôi.”
“Nhưng tôi uống một ly là gục đó.”
“Có tôi ở đây, cậu sợ gì? Sợ tôi b/án cậu à?”
Tôi không gật đầu, nhưng thật sự nghĩ vậy… đúng là sợ anh b/án tôi thật.
Quả nhiên, mấy ông kia vui quá uống không ít.
May mà toàn bia trái cây, tôi uống thay anh hết ly này đến ly khác mà vẫn chưa gục.
Tôi tưởng vậy là xong, ai dè họ kéo nhau sang quán bar.
Mà bar thì chắc chắn phải chơi trò uống ph/ạt.
Không hiểu sao hôm nay Thẩm Dịch Dương chơi dở tệ, bị ph/ạt liên tục.
Tất nhiên, rư/ợu ph/ạt lại chui hết vào bụng tôi.
Khi về, Thẩm Dịch Dương tỉnh táo cõng tôi — lúc này đã say mèm — về ký túc xá.
Hai phòng còn lại đi chơi game thâu đêm, không có ở đó.
Người tôi nóng bừng, thấy gương mặt lạnh lùng của anh thì bực mình.
Tôi dí tay vào mũi anh m/ắng: “Đồ khốn, chỉ biết b/ắt n/ạt tôi.”
“Ai bảo cậu suốt ngày giả vờ khóc trước mặt tôi, đồ mít ướt.”
Tức đi/ên, tôi bặm môi, cố vắt nước mắt để làm anh khó chịu.
“Tôi cứ khóc đấy, sao nào? Anh đ/á/nh c.h.ế.t tôi đi!”
Anh bật cười khẽ, lập tức đ/è tôi nằm úp trên đùi mình.
Xong đời, lần này anh làm thật sao?!
“Đừng đ/á/nh… hu hu, xin lỗi, tôi không khóc nữa…”
“Đừng… cởi quần… đừng mà…”
Nhưng anh không nghe, kéo quần tôi xuống, “bốp” một cái t/át vào mông.
Cả người tôi tê dại.
M/áu nóng dồn lên, đ/au đớn cộng thêm x/ấu hổ khiến tôi phản kháng bản năng.
Giãy lo/ạn như con cá mắc lưới.
Giữa lúc hỗn lo/ạn, anh bỗng khựng lại.
Vì tôi… hình như chạm vào thứ gì đó…
9
“Cậu!…”
Anh lại t/át thêm cái nữa, mặt đỏ bừng.
“Sao cậu bi/ến th/ái thế! Cho dù cậu thích tôi, tôi cũng không… không thể…”
“Thật là không biết x/ấu hổ!”
Trong cơn choáng váng, anh thả tôi ra, rồi bước nhanh vào nhà vệ sinh.
Tôi chớp mắt, hơi ngơ ngác — tôi bi/ến th/ái ở chỗ nào? Bi/ến th/ái không phải là anh sao?!
Không ngờ lớn thế này rồi còn bị người ta l/ột quần đ/á/nh mông!
Nhục c.h.ế.t đi được!
Đợi mãi anh không ra, tôi mơ màng gục xuống giường ngủ.
Chương 6
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 5
Chương 9
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook