Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi thấy quá phiền nên thuê người.
Một đêm trăng đen gió lớn, tôi thuê người dùng bao tải trùm đầu Tần Tẫn — và đ/á/nh.
Đấm bốc thẳng mặt.
Không đ/á/nh ch*t, chỉ đ/á/nh vừa đủ đ/au.
Tần Tẫn gào c/ứu mạng, còn tôi thì đứng bên cắn xúc xích nướng mà cười.
Sau khi đ/á/nh xong, ném anh ta trước ký túc xá nữ.
Nghe nói sáng hôm sau, Tần Tẫn mặt mũi bầm dập, đứng trước ký túc xá hét:
“Đừng chụp! Đừng chụp!”
Còn nữa — người tôi thuê có tâm gh/ê, còn cởi quần anh ta trước khi ném.
Nghe nói, Tần Tẫn không dám ra khỏi phòng suốt ba ngày.
Nhưng tôi không ngờ mặt anh ta dày đến vô đối.
Vài ngày sau, tôi vừa ăn ở căn-tin về đến khu ký túc xá thì thấy một chiếc xe đen sang trọng đậu ở cửa — hoàn toàn không phù hợp với nơi hẻo lánh này.
Một người đàn ông mặc vest, trông như tài xế, đang vật lộn bê một hộp quà khổng lồ gói cực đẹp từ cốp xe.
Tần Tẫn thì dựa vào xe, hai tay đút túi, vẫn giữ dáng vẻ ngạo mạn,
nhưng ánh mắt thì dán ch/ặt vào cổng ký túc xá.
Không giả vờ là c.h.ế.t à?
Tim tôi trầm xuống.
Đồ xui xẻo này lại đến phá đường làm giàu của tôi.
Thấy tôi xuất hiện, anh ta lập tức đứng thẳng dậy, mặt nở nụ cười tự cho là quyến rũ, bước nhanh đến:
“Thẩm Du, chờ cậu nãy giờ rồi.”
“Có chuyện?”
“Tôi thấy cậu chuyển đến đây, điều kiện không tốt lắm. Tôi m/ua ít đồ cho cậu — laptop mới nhất, vài bộ đồ, giày dép các kiểu.”
Anh ta chỉ vào cái hộp to, giọng nói mang theo sự bố thí đầy “chu đáo”.
Ra vẻ như cho tôi một ân huệ to lớn.
Kiếp trước, anh ta cũng vậy — toàn xài tiền tiêu vặt của tôi mà còn làm ra vẻ hào phóng.
Bây giờ thì sao? Anh ta nghèo rớt mồng tơi, tiền đâu ra? Xe ở đâu?
Xem ra kiếp trước tôi quá ngây thơ, chưa hiểu hết trò bẩn của anh ta.
“Anh bị đi/ên à? Tôi giàu sẵn rồi, cần gì anh m/ua? M/ù à? Không thấy tôi mặc toàn đồ thiết kế riêng? Anh mang cái đống rác này tới đây chỉ để gh/ê t/ởm tôi à?”
Tôi nói rất to.
Đủ to để đám đông vây lại.
“Mọi người xem hộ tôi, tên này có bệ/nh. Ngày nào cũng bám theo tôi — tôi đã nói tôi là trai thẳng rồi, mà anh ta cứ dính như sam, định ép c.h.ế.t tôi à?”
Rất nhanh, có người nhận ra Tần Tẫn.
Mọi người xì xào:
“Ủa phải thằng mấy hôm trước bị quăng ở ký túc xá nữ không?”
“Đúng rồi! Học khoa Tài chính, nghe nói nhà nghèo rớt mồng tơi mà giờ lôi đâu ra xe với quà?”
“Nghèo vậy mà học tài chính? Chắc muốn đào mỏ rồi. Nhìn Thẩm Du kìa, nhà giàu thấy rõ.”
“Vậy ra yêu vì tiền chứ không phải vì tình? G/ớm thế?”
“Còn là hotboy khoa Tài chính cơ đấy…”
Tần Tẫn chạy mất.
Chắc chính anh ta cũng thấy mình g/ớm thật.
Chương 9
Tôi tưởng lần này, con ruồi thối đó sẽ biết sợ mà biến luôn.
Ai ngờ, ngay trước Tết Trung Thu, anh ta lại xuất hiện.
Bảo là muốn dẫn tôi đi đón lễ.
Lễ gì? Lễ cúng tôi à?
À đúng rồi.
Tôi nhớ ra rồi.
Kiếp trước, tôi c.h.ế.t đúng vào Tết Trung Thu.
Ch*t thế nào?
Ăn bánh trung thu do Tần Tẫn đưa… rồi hết phim.
Nghĩa là — tôi bị đầu đ/ộc?
Hay là...
“Là vì tên Điền Ninh đó đúng không? Cậu có biết hắn là thằng đi/ên không? Cổ tay đầy s/ẹo t/ự t*! Hắn ta…”
Giọng Tần Tẫn bỗng trở nên lạnh lẽo, đậm mùi địch ý, ánh mắt sắc như d.a.o c.h.é.m về phía sau tôi.
Tôi gi/ật mình, quay lại.
Điền Ninh không biết từ lúc nào đã đứng trong bóng râm ở lối vào ký túc xá.
Trên tay cầm túi ni-lông của cửa hàng tiện lợi, như vừa đi m/ua đồ.
Ánh trăng rọi xuống khiến mắt kính gọng bạc của cậu ta lấp lánh, không nhìn rõ được cảm xúc sau mắt kính.
Cậu ta đứng đó, yên lặng như một cái bóng.
Không tiến, cũng không lùi.
Tần Tẫn như tìm được chỗ trút gi/ận, cười khẩy:
“Thẩm Du, thấy chưa? Hắn đúng là th/ần ki/nh mà! Ai đứng đó lặng im như m/a thế? Không giống tôi — đẹp trai, học giỏi, khoa Tài chính nữa. Ở bên tôi, cậu chắc chắn sẽ vui…”
“C/âm miệng!”
“Tần Tẫn, anh không biết mình gh/ê t/ởm đến mức nào sao? Đẹp trai? Tài năng? Vậy mà g.i.ế.c tôi? H/ủy ho/ại công ty của bố tôi?”
Đồng tử Tần Tẫn co lại, gân xanh nổi lên.
Anh ta hoảng rồi.
Tôi cười.
Tiến một bước, đứng sát trước mặt anh ta:
“Hay là sau khi tôi ch*t, anh kết hôn, sinh con? Rồi chạy ra m/ộ tôi khóc lóc để thể hiện mình sâu sắc?”
Tôi vừa nói vừa lùi, vừa lắc đầu:
“Anh đúng là định nghĩa mới của ‘thằng tồi thâm sâu’.”
Tần Tẫn sững sờ:
“Vậy… cậu thật sự cũng trọng sinh?”
“Tiểu Du, nghe anh nói, mấy chuyện đó đều có thể giải thích được. Anh lớn lên ở nông thôn, cả làng ai cũng bắt phải có con trai. Anh cưới cô ta chỉ để có con thôi!”
“Nhưng tình yêu anh dành cho em thì chưa từng thay đổi. Nếu không sao mỗi năm anh đều đến m/ộ em khóc? Em phải tin anh…”
Tần Tẫn vừa nói vừa định kéo tay tôi.
Anh ta cao hơn tôi.
To hơn tôi.
Thật sự đ/á/nh nhau, tôi không có cửa.
Bây giờ cũng không kịp thuê người.
“Cần giúp xử lý không?” — giọng nói bình tĩnh vang lên từ sau lưng.
Điền Ninh không biết đã bước tới từ lúc nào.
Giọng điệu bình thản như hỏi:
“Có cần tôi vứt túi rác này không?”
Không hề tò mò.
Không cần lý do.
“Ừ, cần.”
Tôi vừa dứt lời, Điền Ninh lập tức ra tay.
Cậu ấy còn cao hơn Tần Tẫn.
Và — đ/á/nh cực kỳ á/c.
Đánh vỡ mồm.
Đánh g/ãy tay.
Đánh luôn cả chân.
Chương 12
Chương 10
Chương 7
Chương 25
Chương 7
Chương 6
Chương 11
Chương 10
Bình luận
Bình luận Facebook