Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Nhưng giờ tôi lợi hại lắm rồi, có thể sống sót giữa đám zombie và giành được ít đồ ăn.
Chủ yếu là do tôi chạy nhanh.
Không có việc gì trong căn cứ, tôi thường xuyên chạy nhảy lung tung.
Thì ra phản xạ của tang thi cũng có thể luyện ra được. Tôi lanh hơn mấy con khác một chút.
Nhưng nói thật, bọn tôi vẫn không bằng những con tang thi ăn thịt sống — chúng tiến hóa nhanh hơn.
Vì sao thì tôi không biết.
Tôi vừa tìm được hai cái bánh mì, đột nhiên, tòa nhà gần đó vốn đã nghiêng ngả, đổ ầm xuống.
ẦM ẦM!, bụi m/ù cuồn cuộn.
Tôi ng/u ngơ nhìn chằm chằm, một lúc lâu mới phản ứng lại.
Không lâu sau, tang thi ở khắp nơi lũ lượt chạy về phía tiếng động, như thể bên kia có bữa tiệc thịnh soạn đang đợi.
Chỉ có đại ca tôi và vài tang thi chưa hoàn chỉnh khác bất ngờ lao ra từ hướng khác, chạy về phía tôi.
Anh ấy nhìn tôi, gầm lên một tiếng — tôi lập tức chạy theo.
Tang thi chen chúc khắp nơi, hỗn lo/ạn.
Tôi ôm ch/ặt hai cái bánh mì, bám sát sau đại ca, trong lòng sợ phát run.
Tang thi khác thì toàn tìm người mà cắn, c.h.ế.t rồi cũng phải xông vào cắn.
Nhưng tôi thì sợ.
Tôi giờ không còn là người, là kẻ dị loại, sẽ bị b.ắ.n vỡ đầu.
Đoàng! — Một viên đạn sượt qua má tôi, mái tóc màu trà mật tung bay.
Từ tầng cao của tòa nhà, có một người đàn ông cao lớn nhảy xuống từ trực thăng.
Anh ta mặc đồ gọn gàng, cao ráo chân dài, hông đeo vũ khí, bên quần có d.a.o găm, tay đeo băng chống cắn màu đen.
Tay còn lại cầm khẩu s.ú.n.g laser nặng trịch.
Anh ta đột ngột nhìn về phía tôi, mà tôi phản ứng chậm nửa nhịp.
Ngay giây sau, đoàng! — lại thêm phát s.ú.n.g không biết từ đâu.
Đại ca tôi xô tôi ngã xuống, rồi lại cứng nhắc kéo tôi dậy, chạy vào bên trong tòa nhà.
Tôi ôm ch/ặt hai cái bánh mì, mặt mũi lấm lem, đôi mắt vốn chẳng còn cảm xúc nay ánh lên sự hoảng lo/ạn.
Tôi bị kéo chạy lảo đảo.
Dù vẫn còn chút nhân tính, nhưng cũng chẳng còn bao nhiêu.
Cơ thể mạnh mẽ, nhưng chẳng biết cách điều khiển.
Tay đại ca nắm lấy cánh tay tôi, mấy ngón tay còn bị… bẻ g/ãy luôn.
Bọn tôi trốn vào một văn phòng, x/á/c người vương vãi khắp nơi.
Anh ấy đ/è đầu tôi núp dưới bàn, mắt trắng dã lia khắp.
Tôi không dám nhúc nhích.
“Má nó, hai con tang thi vừa nãy chắc chắn đang ở tầng này, lục soát hết cho tao!”
Có người hét lớn.
Ngay sau đó, người khác quát: “Đừng kích động! Đại ca nói phải bắt sống! Mày n/ổ s.ú.n.g nãy giờ, ông ấy tức c.h.ế.t rồi đó!”
Người kia hừ lạnh, toàn là gh/ét bỏ: “Đám tang thi c.h.ế.t tiệt đó, tao g.i.ế.c thì g.i.ế.c thôi.”
Chúng tôi không phải đồ c.h.ế.t tiệt!
Bọn tôi là những đứa ngoan được mẹ sinh ra đó!
Tôi và đại ca rúc dưới gầm bàn, nghe hiểu được chút chút, đủ để biết: phải trốn thật kỹ.
Chúng tôi không đ/á/nh lại bọn họ đâu.
Tôi sợ lắm, tay vẫn nắm ch/ặt ổ bánh mì rá/ch xẹp, không dám buông.
Cũng không dám thả, sợ phát ra tiếng.
Với lại người lúc nãy… đẹp trai quá…
Rất giống bạn trai tôi.
Anh ấy trông ngầu lòi, còn tôi thì chật vật như con gà trụi lông.
Haiz… Tôi buồn bã nghĩ: tôi đâu còn là người nữa rồi…
Không muốn bị anh ấy bắt gặp, cũng không muốn c.h.ế.t trước mặt anh.
Hai má phồng lên, một con tang thi như tôi cũng cảm thấy tủi thân.
Đại ca bẻ lại mấy ngón tay bị g/ãy, rồi bắt đầu nghịch khẩu s.ú.n.g cư/ớp được.
Anh ấy không hiểu cách dùng, tôi cũng chồm lên phụ nghiên c/ứu.
Tụi tôi ng/u lắm, cứ dí nòng s.ú.n.g vào thái dương xem có b.ắ.n ra được không.
Xong lại nghĩ lại — nhỡ b.ắ.n ra thiệt thì n/ổ banh đầu mất.
Thế là đổi lại, chỉa s.ú.n.g vào tay để thử, dù sao b.ắ.n tay chắc không ch*t.
Cuối cùng, may mắn là tụi tôi… không biết cách lên đạn.
Không thì cũng mất tay, hoặc mất đầu.
Bên ngoài dần yên tĩnh, đại ca cau mày, lắc đầu ra hiệu cho tôi.
3
Quả nhiên, chưa được bao lâu, có người tới.
Lần này, cửa bị đ/á văng cực kỳ dữ dội.
Tôi được đại ca dặn nằm giả c.h.ế.t trong đống tang thi bị b.ắ.n vỡ đầu.
Tay vẫn ôm ch/ặt bánh mì, là phần tôi dành cho đại ca.
Nếu còn sống… tôi sẽ chia cho anh ấy.
Nhưng cuối cùng đại ca vẫn bị bắt.
Anh dặn tôi đừng nhúc nhích, tôi ngoan ngoãn nằm im, tôi giả c.h.ế.t giỏi lắm.
Chẳng bao lâu, tôi nghe tiếng bước chân nặng nề tiến lại gần.
Nếu tôi còn tim đ/ập, chắc đã hoảng lo/ạn bật dậy.
Nửa cái ghế rá/ch trên đầu tôi bị nhấc lên.
Ánh sáng chiếu vào mắt tôi đang nhắm.
Không có động tĩnh.
Tôi vô thức mở mắt ra, liền đối diện với một gương mặt… rất đẹp trai.
Chính là gương mặt tôi nhớ trong ký ức.
Mắt anh đỏ bừng, trừng to, lạnh lùng nhìn tôi — con tang thi xám xịt dơ bẩn.
Dù cơ thể vì xúc động mà khẽ r/un r/ẩy, nhưng khí chất vẫn hiên ngang, uy nghi, cả đám đàn em gọi anh là “đại ca”, nhìn là biết rất có m.á.u mặt.
Tôi lập tức nhắm mắt lại, tiếp tục giả ch*t.
Tại sao thành tang thi rồi, tôi vẫn thấy muốn khóc?
Bạn trai tôi đã thành đại ca, còn tôi thì… một tiểu tang thi tồi tàn.
Trước kia ở nhà, tôi luôn vênh váo, anh ấy toàn dỗ tôi.
Giờ thì ngược lại.
Tôi thật sự không dám nhìn mặt anh.
Nhưng… zombie cũng có lòng tự trọng chứ?
Tôi không biết, chỉ muốn tiếp tục nằm im.
Anh ấy kéo tay tôi dựng dậy, tôi liền bùng n/ổ, gầm gừ, tay siết ch/ặt cái bánh mì phát ra tiếng “rắc rắc”.
Lập tức, thuộc hạ của Nam Vọng Dã giơ s.ú.n.g lên nhắm vào tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook