Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Giang Xuyên toàn thân nồng nặc mùi rư/ợu, túm cổ áo tôi kéo dậy.
“Xong rồi? Xong cái gì? Cậu mong là xong cái gì? Muốn kết thúc thế nào?”
Cậu ấy nói nhiều hơn hẳn, chắc do say.
“Lục Ly, cậu có luyến tiếc không?
“Là chính tay cậu đưa tôi đi, không có một chút luyến tiếc nào sao?
“Lục Ly, cậu khóc cái gì?”
Là vì sắp có hai mươi triệu nên tôi mới xúc động.
Ai trúng xổ số mà chẳng vui đến rơi nước mắt?
Đúng là uống say vào thì nói năng linh tinh thật.
Tôi đưa tay lau mắt.
“Nếu mệt thì đi nghỉ sớm đi.”
Tôi quay người định rời đi.
Giang Xuyên kéo tôi lại, ôm vào lòng, rồi cúi đầu hôn xuống.
“Làm ra vẻ quyến rũ tôi đến muốn g/ãy chân, chỉ để tiếp cận tôi rồi đưa tôi cho người khác?”
“???”
17
Có ai từng gài bẫy bạn cùng phòng như tôi, làm ơn giải thích tình huống hiện tại đi.
Bị cậu ấy hôn đến choáng váng, tôi mất một lúc mới phản ứng lại được.
Cậu ấy phát hiện tôi tiếp cận cậu ấy là có mục đích rồi!
Chắc chắn cậu nhà giàu đã lỡ lời nói gì đó!
Tại sao lại lỡ lời đúng lúc mấu chốt chứ?
Nhìn biểu cảm của Giang Xuyên, có vẻ cậu ấy chưa biết chuyện tôi nhận tiền, chỉ biết tôi và cậu nhà giàu có thông đồng.
Khoan đã.
Bị lộ rồi, chẳng lẽ là... cậu ấy bỏ chạy về?
Nhìn biểu cảm căng thẳng đến cứng đơ kia...
Hình như là thật.
“Giang Xuyên, tôi sai rồi.”
Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi cứ như muốn l/ột da tôi vậy.
Tôi suýt nữa quỳ xuống xin lỗi.
Giang Xuyên mấp máy môi:
“Muốn tôi tha thứ cũng được.”
“Thật không?”
Mắt tôi sáng rỡ.
Giang Xuyên từ bao giờ dễ nói chuyện thế này?
Tôi lập tức cười nịnh nọt:
“Giờ khuya rồi, hay là... ngủ trước đã, mai nói tiếp ha?”
“Được thôi, ngủ trước đi.”
Tôi vừa định quay người chuồn thì... bị vỗ m.ô.n.g một cái.
18
Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã bị Giang Xuyên bế thẳng lên, quăng lên giường.
“Tha thứ thì được, nhưng cậu phải bù đắp một chút cho tôi.”
“Mai... mai tôi mời cậu ăn cơm…”
Nhìn biểu cảm cậu ấy, có vẻ không hài lòng với đề nghị đó.
“Sau này cậu đói lúc nào, tôi đều mời!”
Vẫn không hài lòng.
“Giờ tôi đang đói, phải làm sao?”
“Chắc... căn-tin đóng cửa rồi?”
“Nhưng cậu thì chưa.”
“Hở?”
Tôi là căn-tin hả?
Bị tấn công bất ngờ, nước mắt tôi lập tức trào ra.
Tôi ôm gối nức nở, Giang Xuyên gi/ật gối đi.
“Đệm cao lên một chút, đừng có nhúc nhích.”
Say rồi nên Giang Xuyên hơi bá đạo, tôi dám nhúc nhích sao? Dám không?
“Coi như thế này là bù đắp cho tôi, cậu thấy sao?”
Tôi... tôi không nói nên lời.
Tôi sai rành rành ra đấy.
Tôi lừa cậu ấy lâu như vậy, mà giờ cậu ấy chỉ đòi một yêu cầu nhỏ.
Tôi có thể làm gì được chứ?
Tôi đành... đồng ý thôi…
19
Hôm sau, bạn cùng phòng khác của tôi đẩy cửa bước vào, vừa hay thấy tôi đang đi lom khom ôm mông.
"Lục Ly, cậu sao thế? Bị trĩ à? Trông nghiêm trọng gh/ê!"
"Không phải."
Tôi vội trốn vào nhà vệ sinh.
Vừa mở cửa, đã bị Giang Xuyên kéo vào, bịt ch/ặt miệng.
Tôi ú ớ mãi mà không nói được gì.
Nghe thấy bạn cùng phòng không đi về phía bồn rửa, Giang Xuyên mới buông tay.
"Sao cậu không khóa cửa?"
"Sao cậu không gõ cửa?"
"……"
"Lục Ly."
Giang Xuyên cúi mắt nhìn tôi.
"Chuyện hôm qua cậu đưa tôi đi, tính sao đây?"
"Sao là sao?"
"Không định bù đắp gì à?"
Tôi ngơ ngác nghe xong, tay xoa m.ô.n.g mình.
"Hôm qua chẳng phải... đã bù đắp rồi sao?"
"Sao tôi không nhớ? Bù đắp cái gì cơ?"
Cái này... nói ra được à?
Tôi tất nhiên là không trả lời được.
Lúc này tôi mới nhận ra, Giang Xuyên đã tỉnh rư/ợu, giọng nói lại trở về lạnh lùng như thường.
Không giống cái kiểu hung dữ khi say tối qua.
Tỉnh rồi, mà lại không nhớ gì?
Vì ngại nói thẳng, tôi đành phải bù đắp lại cho cậu ấy một lần nữa.
Cậu ấy tỉnh rồi chắc không đòi hỏi quá đáng như đêm qua nữa đâu nhỉ?
Ai mà chẳng từng làm chuyện kỳ cục khi say.
"Muốn gì, cậu cứ nói, tôi sẽ bù đắp."
"Được."
"Nếu không có gì nữa, tôi đi trước, cậu nghĩ kỹ rồi nói sau nhé."
Vừa định mở cửa nhà vệ sinh, Giang Xuyên đã kéo tôi vào lòng, xoay tôi mấy vòng.
Cậu ấy nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, rồi hôn xuống.
"Nghĩ kỹ rồi."
20
Khoan đã, không phải anh em sao?
Giờ cậu tỉnh táo mà?
Đây có còn là bạn cùng phòng lạnh lùng tôi từng biết nữa không?
Vì tôi sai trước.
Nên tôi không phản kháng, để mặc cậu ấy hôn.
Nhưng mấy ngày sau, tôi nhận ra.
Chuyện bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.
Cậu ấy cứ hôn tôi mọi lúc mọi nơi.
Yêu hôn dữ vậy?
Là gà hôn chắc?
Hơn nữa —
Việc bù đắp Giang Xuyên yêu cầu lại không phải trả một lần, mà là... trả góp!
Có lần tôi muốn “trả trước” cho xong, bảo cậu ấy hôm nay có thể hôn lâu hơn chút, tưởng rằng hôn đủ rồi thì mai sẽ không hôn nữa.
Kết quả hôm đó hôn nửa tiếng, hôm sau vẫn tiếp tục.
Tôi hiểu ra rồi!
Khoản "n/ợ" này, không được trả hết một lần!
Trong thời gian đó, nếu tôi lỡ tránh né, cậu ấy sẽ đưa ra lý do khiến tôi không thể từ chối.
“Cậu không muốn bù đắp cho tôi nữa à?”
Rồi nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương, kiểu như bị tôi tổn thương đến tận đáy lòng.
Tôi giằng x/é trong lòng.
“Tôi đã bù đắp nhiều lần rồi mà.”
“Vẫn chưa bằng số ngày cậu lừa tôi đâu.”
Thôi xong.
Tôi nghĩ cũng đành vậy.
Dù sao cũng là tôi sai.
Cậu ấy muốn thế nào thì kệ đi!
Bình luận
Bình luận Facebook