Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi bỗng cảm nhận được không khí lạnh lẽo xung quanh dâng lên, khiến tôi rùng mình.
Căn phòng rộng lớn này, rõ ràng chỉ có ba người, nhưng tôi lại cảm thấy chật chội và ngột ngạt.
Không ngờ, điều ngột ngạt hơn còn ở phía sau.
"Buông cậu ấy ra."
Người thứ ba mà tôi từng giam giữ – Dư Cảnh, cũng tìm tới nơi.
4
Bốn chúng tôi nhìn nhau, đúng là nghiệp chướng, bốn người tụ họp đủ để đ/á/nh một bàn mạt chược rồi.
Dư Cảnh thực ra là đối thủ cạnh tranh thương mại của nguyên chủ.
Mọi chuyện bắt ng/uồn từ việc cả hai cùng đấu thầu một dự án.
Nguyên chủ không đấu lại Dư Cảnh, nên dứt khoát b/ắt c/óc hắn.
Chu Tầm Dã khiêu khích: "Nếu tôi không buông thì sao?"
Dư Cảnh không nói lời nào, lập tức đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn, tốc độ không hề thua kém Chu Tầm Dã.
Sao lại thế này? Trong nguyên tác, họ là anh em tốt cơ mà, sao giờ lại đ/á/nh nhau vì tôi?
Ngay cả kỹ năng đ/á/nh đ.ấ.m của Dư Cảnh cũng do Chu Tầm Dã dạy, sao giờ hắn lại phản lại sư phụ?
Chu Tầm Dã lau vết m.á.u ở khóe miệng: "Giỏi nhỉ, giờ dám đ/á/nh cả sư phụ rồi?"
Dư Cảnh mặt không đổi sắc: "Ai bảo thầy b/ắt n/ạt cậu ấy, dù là sư phụ tôi cũng không tha."
Hắn kéo tôi ra sau lưng, bảo vệ tôi.
"Cậu không sao chứ?"
Tôi chậm rãi lắc đầu.
"Không sao thì tốt."
Dư Cảnh đặt tay lên đầu tôi, hôn nhẹ lên trán tôi.
Vốn dĩ không sao, giờ thì có chuyện lớn rồi.
Hai người còn lại nhìn chằm chằm, lửa gi/ận bốc lên ngùn ngụt.
Cả hai đồng thanh: "Ai cho phép cậu hôn cậu ấy?"
"Tôi muốn hôn thì hôn thôi, mà đây cũng đâu phải lần đầu."
Dư Cảnh liếc qua họ, không chút kiêng dè vuốt má tôi.
Hắn nhíu mày nhìn tôi, đầu ngón tay không ngừng lau sạch vết trên cổ tôi.
"Coi như bị chó cắn đi."
Chú "chó" kia lập tức bật lại.
Thẩm Thời Ngộ gi/ận dữ: "Dư Cảnh, cậu nói ai là chó hả?"
"Tôi chưa nói cậu, nhưng cậu tự trói cậu ấy ở đây, cậu có ý đồ gì?"
Dư Cảnh chất vấn Thẩm Thời Ngộ, khiến anh ta cứng họng không trả lời được.
Chu Tầm Dã đứng bên cạnh phụ họa: "Đúng đấy! Không có tôi, cậu đã biết cậu ấy ở đâu chưa? Đã hứa là sẽ đưa cậu ấy về biệt thự cơ mà!"
Việc họ quen nhau, thật ra tôi không hề bất ngờ.
Bởi vì tôi đã biết trước cái kết rồi.
Họ vốn là anh em cùng lớn lên, chỉ là sau này không còn thân thiết như trước.
Khi nguyên chủ b/ắt c/óc họ, hắn không biết gì về thân thế của họ.
Dù có biết cũng không sao.
Dù gì hắn cũng là con út của nhà tài phiệt giàu nhất Bắc Kinh, làm gì cũng có gia tộc chống lưng.
Nhưng hắn không thể ngờ rằng, ba người họ lại liên thủ, hợp sức giữa chính trị, thương mại và quân đội để hại hắn.
Kết cục cuối cùng là thân bại danh liệt, bị đuổi khỏi gia tộc, xươ/ng cốt cũng chẳng còn.
Nhưng tại sao giờ mọi chuyện lại không diễn ra đúng như cốt truyện?
Lúc này họ chẳng phải đang bận thu thập chứng cứ để h/ủy ho/ại tôi sao?
Tại sao lại cất công bay ra nước ngoài tìm tôi?
Giờ đầu óc tôi rối bời, không thể nghĩ nổi điều gì.
"Đã nói là mỗi người một ngày, cậu rõ ràng muốn đ/ộc chiếm cậu ấy!"
Dư Cảnh siết c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn.
Đầu tôi vang lên một tiếng ong như sét đ/á/nh bên tai!
Tôi bắt đầu nghi ngờ, không biết mình có rơi vào âm mưu quái q/uỷ gì không?
Tôi r/un r/ẩy lên tiếng: "Ba người các cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Nghe tôi nói, cả ba lập tức im bặt, chậm rãi quay lại nhìn tôi.
Khóe miệng họ nhếch lên nụ cười, nhưng trong mắt tôi, đó chỉ là sự hiểm đ/ộc.
Thẩm Thời Ngộ: "Lúc bắt chúng tôi, cậu có nghĩ đến hôm nay không?"
Dư Cảnh: "Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước lại làm vậy?"
Chu Tầm Dã: "Giờ phải làm sao đây? Chúng ta có vẻ mắc phải hội chứng Stockholm mất rồi."
Tôi kéo căng khóe miệng, cười mà như không cười, chẳng lẽ tôi giờ cũng thành một phần trong trò chơi của họ rồi sao?
5
Tôi bị bọn họ trói về lại căn biệt thự mà trước đây tôi từng giam giữ họ.
Trước đây là tôi giam giữ người khác, giờ tôi lại trở thành chim trong lồng.
Bên ngoài biệt thự, có rất nhiều cựu binh được huấn luyện kỹ lưỡng canh gác, tất cả đều do Chu Tầm Dã sắp xếp.
Bên trong biệt thự, có rất nhiều camera giám sát, bao phủ từng ngóc ngách.
Mọi cử động của tôi đều bị ba người họ giám sát ch/ặt chẽ, muốn trốn cũng không trốn nổi.
Chỉ cần tôi có bất kỳ động tĩnh gì, bọn họ đều biết ngay lập tức.
Họ nghĩ rằng mọi thứ đã hoàn toàn an toàn, nhưng họ không biết rằng…
Căn biệt thự này có một lối đi bí mật, là lúc nguyên chủ xây biệt thự đã đặc biệt nhờ kiến trúc sư thiết kế.
Chỉ để đề phòng khi cần chạy trốn, không ngờ giờ lại có thể phát huy tác dụng.
Tôi nhất định phải tìm cơ hội thích hợp để trốn thoát, đây là cơ hội duy nhất của tôi, cũng là con đường sống cuối cùng.
Ban đầu tôi nghĩ, bị bọn họ bắt lại, chắc chắn sẽ bị tr/a t/ấn đến ch*t.
Nhưng không ngờ, bọn họ dường như đã đạt được một thỏa thuận nào đó sau lưng tôi.
Mỗi ngày chỉ có một người đến, rất có trật tự, nhưng chưa bao giờ ở lại qua đêm.
Hôm nay đến lượt Thẩm Thời Ngộ tới biệt thự.
Anh ta rất kỳ lạ, mỗi lần đến đều nhắn tin cho tôi trước.
Bảo tôi nấu cơm sẵn, chờ anh ta về.
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 4
Chương 8
Chương 7
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook