Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Trì Trú khựng lại, ánh mắt trở lại bình thường.
Tôi cũng nuốt lại nửa câu còn dang dở.
“… Buồn ngủ quá rồi, anh à.”
Cậu ấy hừ một tiếng, không cam lòng rút tay về, đuôi cũng cụp xuống, lề mề ngồi dậy.
“Biết rồi mẹ, con về ngay.”
Cậu cúi đầu nhìn tôi, xoa rối tóc tôi:
“Tôi đi đây, đồ nhát gan.”
Chương 21
Tôi nhát thật rồi.
Tôi bước đến bàn học, lôi cuốn nhật ký giấu kỹ trong ngăn kéo ra.
Từ sau khi được mẹ nhận nuôi, tôi rất ít khi viết nhật ký nữa.
Những trang trong đó, toàn là ký ức thời thơ ấu.
Nét chữ ng/uệch ngoạc, x/ấu tệ.
Tôi cúi đầu, đọc từng dòng, từng dòng một…
【Ngày 28 tháng 2 – Trời âm u】
Hôm nay trong tiết thủ công, tôi làm nhà mô hình với bạn cùng bàn. Tay cậu ấy vô tình chạm vào tay tôi, tim tôi lại đ/ập nhanh hơn.
Cậu ấy cười lên, đôi mắt cong cong rất đẹp.
Tôi rất thích ở cạnh cậu ấy.
Trên đường về, tôi không nhịn được, thì thầm hỏi mẹ:
“Mẹ ơi, con hình như… thích chơi với bạn cùng bàn hơn. Cậu ấy cũng nhẹ nhàng, xinh xắn như các bạn gái vậy.”
“Mẹ ơi, con nhất định phải thích con gái à?”
Mẹ đột nhiên đứng sững lại.
Bà ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Ánh mắt bà rất đ/áng s/ợ. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ như vậy.
“Con vừa nói gì?”
Tôi hơi sợ, nhưng vẫn thì thầm:
“Con chỉ là… con cảm thấy… có lẽ…”
Tôi không dám nói tiếp. Mẹ đ/áng s/ợ quá.
Mẹ đột ngột đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch, siết lấy tay tôi, lực mạnh vô cùng.
“Con nói lại lần nữa xem?! Con là đồ bi/ến th/ái à?! Sao lại có suy nghĩ kiểu đó?!”
Vừa m/ắng, mẹ vừa đ/á/nh tôi.
T/át lên lưng, lên tay – rất đ/au, rất đ/au.
Có người đi đường nhìn, nhưng mẹ chẳng thèm để ý, vẫn tiếp tục đ/á/nh, m/ắng tôi là quái vật.
M/ắng tôi là đứa khắc c.h.ế.t ba.
Tôi không hiểu…
Thích ai, thì liên quan gì đến ba?
Nhưng mẹ đã nói vậy, nhất định là đúng. Mẹ sẽ không lừa tôi.
Tôi là sao chổi, là quái vật.
Chính tôi đã hại c.h.ế.t ba.
【Ngày 29 tháng 2 – Hình như sắp mưa】
Mẹ nh/ốt tôi lại.
Trong phòng tối om. Bà không cho tôi ăn.
Tôi rất đói.
Đau bụng.
Rất đói.
Rồi mẹ vào phòng.
Bà khóa cửa, lại đ/á/nh tôi một trận.
Bằng móc treo quần áo.
Từng vệt roj hằn đỏ trên người.
Vừa đ/á/nh, mẹ vừa khóc, nói rằng nếu ba còn sống, tôi sẽ không thành ra thế này. Mẹ nói mẹ rất nhớ ba.
Mẹ bảo tôi là nghiệp báo, là thứ h/ủy ho/ại cả cuộc đời mẹ. Làm mẹ mất mặt với thiên hạ.
Cuối cùng, mẹ quăng móc áo đi, nhìn tôi chằm chằm.
“Trang Hiển Tinh, mày không phải con tao. Tao không có đứa con quái vật như mày.”
Rồi mẹ bắt đầu thu dọn đồ.
Tôi khóc, tôi van xin, nhưng mẹ chẳng đoái hoài.
Mẹ thật sự… không cần tôi nữa.
Tại sao vậy?
Mẹ ơi… con chỉ nói một câu thôi mà…
Thích con trai thật sự là tội lỗi không thể tha thứ sao?
Là chuyện khiến mẹ phải vứt bỏ con sao?
Con là quái vật sao?
Là quái vật đến mẹ cũng không cần?
Con không dám nữa. Con sẽ không dám thích ai nữa.
Con sẽ là một đứa trẻ bình thường. Một đứa con trai bình thường mà mẹ mong muốn.
【Ngày 15 tháng 3 – Mưa vừa tạnh】
Tôi chuyển vào trại trẻ mồ côi.
Giường ở đây cứng ngắc, chăn thì có mùi lạ.
Tối đến, tôi trốn dưới chăn khóc thầm.
Tôi nhớ mẹ. Dù mẹ đ/á/nh tôi, tôi vẫn rất nhớ mẹ.
Trong trại trẻ có một anh lớn tên là Trì Trú.
Anh ấy không nói nhiều, hay ở một mình. Nhìn có vẻ lạnh lùng.
Nhưng hôm qua tôi đói, anh ấy đã bẻ nửa cái bánh mì chia cho tôi.
Ngón tay anh dài và đẹp lắm.
Nhưng tôi không dám thích ai nữa.
Bởi vì thích… sẽ chỉ mang đến đ/au đớn và bị vứt bỏ.
Tôi đem "thích" giấu đi, giấu vào nơi sâu nhất trong lòng.
Khóa lại. Rồi ném luôn chìa khóa.
Tôi phải là người bình thường. Giống như mọi người.
Nhật ký chỉ có vài trang mỏng.
Nhưng tôi đã đọc lại không biết bao nhiêu lần trong những đêm mất ngủ.
Tôi sợ mình là "bi/ến th/ái", là "quái vật" như mẹ nói.
Tôi có thể nói dối mẹ, rằng tất cả chỉ là hành động nhất thời.
Tôi cũng có thể lừa Trì Trú, rằng đó chỉ là phối hợp diễn.
Nhưng tôi thật sự…
… có thể tự lừa chính mình được sao?
Chương 22
Sau chuyện đó.
Trì Trú rất ít khi về nhà.
Mẹ có hỏi, tôi chỉ đáp:
“Anh ấy đi tập huấn ở trường.”
“Anh lớn rồi, có việc riêng của mình mà.”
Tôi cúi đầu, im lặng ăn cơm, giấu mọi cảm xúc vào đáy mắt.
Có lẽ anh ấy… thật sự thất vọng lắm.
Mẹ đẩy bát canh đầy sang phía tôi, bỗng mở lời:
“Tinh Tinh, đừng làm những chuyện khiến mình phải hối h/ận.”
Bà chống cằm, chậm rãi nói:
“Thích một người là chuyện rất lãng mạn. Không phải ai cũng có cơ hội được thích một người thật lòng.”
“Mẹ hồi trẻ vì quá nhút nhát nên đã bỏ lỡ một mối tình…”
“Sau đó mỗi ngày đều hối h/ận. Nếu ngày đó dũng cảm hơn thì sao? Nếu không trốn tránh, nếu không bỏ cuộc, liệu kết cục có khác?”
“Nên con và Tiểu Trú, hai đứa là những đứa trẻ may mắn.”
“Mẹ…”
Mẹ nháy mắt:
“Có hai đứa con may mắn như vậy, mẹ mới là người hạnh phúc nhất trên đời.”
Mẹ nói rất nhẹ nhàng, rất mơ hồ.
Nhưng giọng nói vô cùng dịu dàng, ấm áp.
Phải một lúc lâu sau, tôi mới nhận ra ý bà.
Đôi mắt tôi cay xè, nghèn nghẹn nơi cổ họng.
“Mẹ… con không phải quái vật đúng không?”
“Hả?”
“Nếu… người con thích là anh trai, chuyện đó… cũng không có gì sai cả, phải không ạ?”
Tôi dừng lại, rồi khẽ hỏi:
“Mẹ… có đúng vậy không?”
Mẹ cười tươi hơn:
“Con nghe thấy chưa?!”
Tôi sững người.
Nhìn theo hướng mẹ, mới thấy—
Trì Trú đang đứng tựa vào cửa phòng, nửa cười nửa không nhìn tôi.
Giọng cậu ấy khàn khàn:
“Không cố ý đâu… nhưng tôi nghe thấy hết rồi.”
Chương 23
Tôi đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.
Nhìn Trì Trú từng bước, từng bước tiến về phía mình.
Khoảng cách gần hơn.
Tôi lại ngửi thấy hương cam thoang thoảng, sạch sẽ.
Trì Trú giơ tay, chạm vào má tôi.
“Trang Hiển Tinh, cậu g/ầy đi rồi.”
Cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bọng mắt tôi:
“Chỗ này… sưng cả lên.”
Tôi giữ lấy cổ tay cậu, bật cười:
“Đó là bọng mắt tự nhiên.”
Cậu chuyển sang khóe mắt:
“Còn chỗ này có đốm đen rồi.”
“… Là nốt ruồi lệ.”
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại nơi môi tôi.
Rất lâu.
“Chỗ này…”
“Cho tôi hôn được không?”
[Toàn văn hoàn.]
Chương 6
Chương 18
Chương 6
Chương 8
Chương 5
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook