Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Tôi từng nghĩ đến việc g.i.ế.c Vương Quyền… nhưng tôi không làm được…”
“Khi cậu và Thẩm Dịch Bạch tìm manh mối, tôi sợ lắm. Sợ các cậu biết sự thật, lại sợ các cậu không biết.”
“Tề Tinh, cậu là anh em duy nhất của tôi. Tôi đã phụ cậu một lần, không thể phụ thêm lần nữa.”
“Cậu… còn coi tôi là anh em không?”
Tôi không nói nhiều, chỉ bảo: “Ra tù rồi thì đến tìm tôi.”
Oan nghiệt, thì cứ để thời gian hóa giải.
Còn Vương Quyền, do tội á/c chồng chất, đã bị đày xuống địa ngục chịu hình.
Vương Lợi — linh h/ồn bị x/é nát, hoàn toàn tan biến, không thể siêu sinh.
Tôi cảm thán nhân gian vô thường.
Trên đường về, tôi gặp một con mèo nhỏ hăng hái, thần thái giống hệt con mèo tôi từng nhập x/á/c.
Nhưng mèo không biết nói, chỉ cọ đầu vào tôi mà kêu “meo meo”, tôi thử lật m.ô.n.g nó lên kiểm tra thì ăn ngay chưởng vô ảnh mèo mèo quyền.
Tôi vừa định tóm nó thì nó đã chạy biến.
23
Ngoài việc làm bảo vệ, tôi còn nhận làm cày thuê game.
Chưa đầy nửa năm, tôi đã tiết kiệm đủ tiền để gửi một giấc mộng.
Nhân viên giao dịch vẫn tươi cười như mọi khi, đặc biệt khi nghe tôi bảo nạp thêm để kéo dài thời gian, cô ấy cười như nở hoa.
Cuối cùng, tôi gặp lại Thẩm Dịch Bạch.
Anh không cho tôi kịp phản ứng gì, đã lao tới ôm ch/ặt tôi vào lòng.
Hehe, nhiệt tình thế này, tôi thích!
Không hổ là người tôi chọn!
Anh nói, anh còn phải ở nhân gian thêm mười mấy năm, đợi trả xong nghiệp nhà họ Thẩm thì mới được đến âm phủ gặp tôi.
Tôi vỗ n.g.ự.c đảm bảo:
“Yên tâm! Đến khi anh xuống đây, tôi đã là trùm của âm phủ rồi! Sau này tôi che chở anh!”
Thẩm Dịch Bạch hơi nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng 20 phút gặp nhau, với chúng tôi mà nói, vẫn là quá ngắn ngủi.
Khi đồng hồ bắt đầu đếm ngược, tôi không kìm được, tiến lại hôn nhẹ lên má anh.
Thẩm Dịch Bạch đỏ bừng mặt.
Mặt poker cool ngầu kia… phút chốc hóa thành quả táo chín.
Tôi cười lăn ra đất.
Anh bất ngờ kéo tôi lại, hôn lên môi tôi một cái — nhưng do vụng về nên… va vào răng, miệng còn dính m/áu.
Hai tên khờ, đến hôn nhau cũng không biết cách.
Càng lúc, lực hút phía sau càng mạnh, tôi không nỡ rời đi, cố gắng chạm vào tai, môi, mũi, mắt anh…
Anh khẽ thì thầm:
“Anh yêu em.”
Tôi mỉm cười, định đáp lại, nhưng chỉ kịp mở miệng thì mọi thứ biến mất.
Nhân viên nhỏ giọng hỏi:
“Anh cười cái gì mà gh/ê thế?”
Tôi đáp:
“Em biết gì!”
Cô ấy gi/ận:
“Lần sau em không giảm giá cho anh nữa!”
Tôi quỳ luôn. Con nhóc này đúng là nắm trúng điểm yếu.
Mà thôi, cuộc sống bây giờ có mục tiêu rồi.
Tôi chưa nói với Thẩm Dịch Bạch về giá cả âm phủ, nên anh vẫn đều đặn đ/ốt tiền cho tôi.
Tôi thì âm thầm tiết kiệm — để sau này m/ua nhà.
Âm phủ giá nhà cao lắm!
Còn tiền gửi mộng, tôi tự ki/ếm bằng việc làm thêm.
Chỉ khổ Thẩm Dịch Bạch, mỗi nửa năm mới được gặp tôi một lần.
Vì tôi không học hành gì, cũng chẳng có qu/an h/ệ, ki/ếm tiền không dễ.
Nhưng tôi cũng không muốn sống như trước nữa. Dù khi còn sống chưa làm gì x/ấu xa, nhưng ai mà chẳng muốn sống (à không, làm m/a) đàng hoàng một chút?
24
Tôi vừa m/ua nhà trả hết một lần — vậy mà chẳng vui gì.
Ban đầu tôi định m/ua biệt thự 500m², cuối cùng tiền chỉ đủ m/ua căn hộ 100m².
May mà vị trí đẹp — gần ngay chính quyền âm phủ, khiến tâm trạng tôi khá hơn chút.
Lần gặp trước, Thẩm Dịch Bạch nói anh sắp trả xong nghiệp rồi.
Ngay cả Minh Vương cũng đã báo mộng, nói đã xếp sẵn công việc cho anh ở gần đây. Chỉ chờ an táng xong là xong.
Về từ giấc mộng, tôi lập tức tính chuyện m/ua nhà.
Dù sao tôi cũng hơi… gia trưởng, chuyện lớn như m/ua nhà phải chủ gia đình quyết định.
Mà chủ gia đình… tất nhiên là tôi!
Tay cầm sổ hồng nặng trịch, tôi lao ngay ra chợ nội thất.
Nhà có sẵn nội thất cơ bản, tôi chỉ cần m/ua thêm vài món cho đẹp.
Tôi chọn cái giường to và chắc chắn nhất.
Cuộc sống bắt đầu có hy vọng. Mỗi sáng tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi làm là đếm ngón tay… chờ đến ngày Thẩm Dịch Bạch nhập thổ.
Cuối cùng, ngày đó đã đến.
Tôi đứng ở Cổng Địa Ngục, ngóng trông đến dài cả cổ.
Từ sáng đến tối, không thấy anh đâu.
Tôi bắt đầu bất an — chẳng lẽ anh đổi ý? Không muốn bên tôi cả đời nữa sao?
Đúng lúc đó, có luồng khí quen thuộc phía sau, một cái ôm siết lấy tôi.
Tôi biết — Thẩm Dịch Bạch đã đến.
Anh khẽ cười bên tai tôi, hơi thở ấm áp:
“Ngốc, anh trực tiếp đến báo danh ở chỗ Minh Vương rồi, không đi qua Cổng Địa Ngục.”
Tôi níu tay áo anh, hừ lạnh:
“Tưởng anh hối h/ận rồi cơ đấy!”
Anh cười:
“Hối h/ận gì chứ? Cả đời này, anh chỉ không hối h/ận về một người — chính là em.”
Trời ơi, tên này chơi ăn gian quá. Tôi biết làm sao bây giờ?
Tất nhiên là quay lại hôn anh một cái chứ sao!
Phiên Ngoại
Thẩm Dịch Bạch thảm thật.
Bị Minh Vương ép ký hợp đồng lao động 300 năm.
Tôi chưa kịp cười, thì tôi cũng bị ép ký hợp đồng 300 năm nốt.
Khác biệt là:
Anh ấy làm trưởng bộ phán xử
Tôi chỉ là tổ trưởng bảo vệ
Mức lương anh ấy gấp 5 lần tôi.
Tôi cười không nổi nữa.
Địa vị “chủ gia đình” của tôi… lung lay rồi.
Trên đường về, Thẩm Dịch Bạch véo má tôi:
“Vừa nãy em cười cái gì? Chồng em phải làm việc vất vả 300 năm, em tưởng em được nhàn rỗi à?”
Tôi xoa má, không đ/au mà còn tê tê.
Tôi nói:
“Tự phong mình là chồng à? Chưa thử thì sao biết là thật?”
Anh mỉm cười, không nói gì.
Tự nhiên tôi thấy lạnh gáy.
Xong rồi… tên này không dễ chơi đâu.
Tôi quay đầu bỏ chạy, nhưng vẫn chậm một bước.
Anh kéo tôi lại, ôm siết, thì thầm bên tai:
“Về nhà… thử đi.”
Ánh hoàng hôn của âm phủ nhuộm đỏ cả vùng trời.
Câu chuyện giữa tôi và Thẩm Dịch Bạch — mới chỉ bắt đầu.
— Hoàn chính truyện.
Chương 6
Chương 18
Chương 6
Chương 8
Chương 5
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook