Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Xung quanh có người tụ tập lại, tôi liền móc ra một xấp tiền, phát cho đám người xem.
Mọi người cất điện thoại, nắm tay tạo vòng tròn, bao vây hai người kia.
Tin tức có người đ/á/nh nhau trong trường lập tức lan đến tai bảo vệ, rồi lên cả hiệu trưởng.
Nhưng tất cả nhân chứng đều nói:
“Tần Tẫn tự ngã.”
Tôi liên tục dúi tiền cho chú bảo vệ, chú ấy nói:
“Thằng nhóc trẻ vậy mà loãng xươ/ng, nên tập thể dục nhiều vào.”
Nhưng hiệu trưởng thì không dễ dỗ thế.
Vì Tần Tẫn là học sinh top 1 khoa Tài chính, tuần sau còn có cuộc thi lớn.
Giờ thì: g/ãy tay, g/ãy chân, rụng răng.
Hiệu trưởng rất tức gi/ận.
Vì giải đó quan trọng với trường.
Tôi đề nghị:
“Tôi tài trợ cho trường một hồ bơi nước nóng.”
Hiệu trưởng:
“Tôi sẽ đuổi học Điền Ninh.”
“Tôi tài trợ thêm một tòa nhà giảng đường.”
“Vẫn đuổi.”
“Lắp điều hòa cho tất cả ký túc xá.”
“Cũng đuổi.”
Tôi cạn lời, để Điền Ninh vào gặp hiệu trưởng.
Không ngờ — 5 phút sau, cậu ấy ra ngoài.
“Xong rồi.”
Tôi ủ rũ hỏi:
“Cậu bỏ bao nhiêu tiền vậy? Nhà cậu giàu lắm hả?”
Điền Ninh:
“Không. Nhà tôi nghèo. Tôi cũng không tốn xu nào.”
Không tốn tiền?
Mà giải quyết xong?
Người này… có khi còn có "năng lực vượt giới hạn thường nhân"?
Chương 10
Sau đó, tôi mới biết "bản lĩnh thông thiên" của Điền Ninh.
Cậu ấy đã đi thi — và đoạt giải nhất.
Nghe nói hôm đó, hiệu trưởng cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt đủ để kẹp ruồi.
Nhưng trái lại, Tần Tẫn lại càng trở nên đi/ên cuồ/ng, tiến đến một trạng thái ngột ngạt khó tả.
Tôi thật sự không hiểu sao có thể có người mặt dày đến mức ấy.
Tôi đã nói rõ ràng tôi cũng trọng sinh,
nói hết những gì tôi đã chứng kiến sau khi ch*t.
Tưởng ít nhất anh ta sẽ biết x/ấu hổ một chút.
Ai ngờ anh ta bắt đầu chui vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống của tôi.
Ở lớp học công khai của khoa Triết, anh ta không ngại ngồi cuối lớp,
ánh mắt như th/iêu đ/ốt dán vào tôi, mặc kệ những lời xì xào xung quanh.
Ở căn-tin khu Tây, anh ta bưng khay cơm ngồi đối diện tôi,
dù tôi lập tức đứng dậy bỏ đi.
Thậm chí anh ta còn nắm được thời khóa biểu của tôi, “vô tình” xuất hiện trên đường tôi về ký túc xá.
Lần nào, tôi cũng làm như không thấy, không nghe.
Coi anh ta như không khí hôi thối.
Nhưng sự im lặng và né tránh của tôi, như từng thùng dầu hắt vào ngọn lửa gi/ận dữ và bất cam đang sắp n/ổ tung trong anh ta.
Hôm đó là tiết học tự chọn toàn trường — "Mỹ học phương Tây".
Phòng học kiểu giảng đường, đông người.
Tôi vẫn chọn ngồi góc trong cuối lớp.
Điền Ninh cũng chọn học môn này, ngồi hàng ghế phía trước không xa tôi.
Chưa bao lâu, Tần Tẫn dẫn theo hai tên đàn em, đường hoàng tiến vào dãy ghế của tôi.
Mặc kệ các chỗ trống xung quanh, anh ta đứng thẳng trước bàn tôi.
“Thẩm Du, chúng ta cần nói chuyện.”
Không khí lập tức lặng ngắt, hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Tôi không ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn quyển sổ tay đang mở ra trước mặt.
“Thẩm Du! Tôi nói rồi! Nhất định phải nói chuyện cho rõ!”
Giọng Tần Tẫn cao vút.
Anh ta vung tay đ/ập mạnh lên quyển sổ của tôi —
tiếng "bốp" vang lên rõ ràng.
Lực quá mạnh khiến bút vạch ra một đường x/ấu xí dài ngoằng trên trang giấy.
Tôi từ từ ngẩng đầu, ánh mắt bình thản chạm vào đôi mắt đỏ ngầu đầy chấp niệm của anh ta.
“Thẩm Du, em muốn tôi phải làm sao? Em nói đi, tôi sẽ thay đổi!”
“Tôi... tôi đã c/ắt đ/ứt với Trần Vi rồi, tôi đời này không cần con cháu gì nữa, được chưa?”
“Tôi mẹ nó chỉ muốn em quay lại! Thế vẫn chưa đủ sao?”
Giọng anh ta vang rõ trong phòng học yên tĩnh, rát cả tai.
Tôi móc điện thoại, gọi cho chú bảo vệ.
Tần Tẫn thấy tôi gọi điện thì càng mất kiểm soát, nhào tới.
Nhưng chưa kịp chạm vào tôi, Điền Ninh đã tung một cú đ/á, hất anh ta văng ra.
Ngay sau đó, chú bảo vệ xuất hiện, áp giải Tần Tẫn ra khỏi lớp.
Chương 11
Sau trò kh/ùng đi/ên ở giảng đường, Tần Tẫn biến mất được hai ngày.
Nhưng tin đồn trong trường về anh ta thì lan nhanh như cỏ dại mọc sau mưa.
“Nghe chưa, thằng Tần Tẫn bên Tài chính hình như gặp rắc rối rồi?”
“Suỵt… hình như là vụ xin trợ cấp nghèo đó! Nó đi xe sang mà còn xin?”
“Không chỉ vậy! Nghe nói còn dính đến vụ... rò rỉ thông tin?”
Tôi thì tâm như nước tĩnh, chẳng hề gợn sóng.
Dù Tần Tẫn tiếp tục dây dưa hay biến mất luôn cũng không còn liên quan đến tôi nữa.
Chiều hôm đó không có lớp.
Tôi ở lại ký túc đọc sách.
Hai bạn cùng phòng bên Vật lý đang bận ở phòng thí nghiệm, phòng rất yên tĩnh.
Bỗng Triệu Lỗi, cậu bạn nói chuyện hay nhất trong phòng, lao vào như gió, vẻ mặt kiểu vừa nghe được tin động trời, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa gì đó rất phức tạp.
“Thẩm Du, tin tốt!”
Cậu ta phịch xuống ghế đối diện tôi, giọng cao hẳn tám tông.
Tôi gấp sách, ra hiệu cậu ta nói tiếp.
“Tần Tẫn — cái thằng khoa Tài chính bám dai như đỉa — bị đuổi học rồi!”
“Sao vậy?”
Triệu Lỗi hạ giọng, mặt đầy phấn khích:
“Hai chuyện, không chạy đâu được! Thứ nhất, xài tiền trợ cấp để phô trương, còn đem tiền đi bao gái bị chụp lại.”
“Thứ hai, hắn lén b/án dữ liệu cốt lõi của một đề án phân tích tài chính của khoa cho công ty ngoài! Là phạm pháp luôn đó!”
Tần Tẫn — vẫn là Tần Tẫn.
Chương 12
Chương 10
Chương 7
Chương 25
Chương 7
Chương 6
Chương 11
Chương 10
Bình luận
Bình luận Facebook