Xuyên thành tình nhân của đại ca hắc đạo, tôi cưới luôn con trai đại ca

Tôi nhìn phần n.g.ự.c mà nó vô thức ưỡn ra, cơ bụng săn chắc lộ rõ dưới lớp áo ngủ mỏng manh.

 

Tên này, thân hình đúng là quá hoàn hảo.

 

“Không được là không được.”

 

Tôi kéo chăn trùm lên người, giọng cứng rắn.

 

“Đi ngay, không là trừ tiền tiêu vặt.”

 

Kỷ Thẩm Tinh im lặng nhìn tôi vài giây, ánh mắt có gì đó rất phức tạp, tôi không hiểu nổi.

 

Tôi lườm cảnh cáo, nó mới chầm chậm bò xuống giường.

 

Đến cửa, nó đột nhiên quay lại.

 

“Lâm Vi,” giọng nó trầm xuống, “nếu ở đây có người khác rồi… thì em không được đến nữa đúng không?”

 

Tôi không nghĩ nhiều: “Dĩ nhiên.”

 

Ánh mắt nó tối sầm, không nói thêm gì nữa, quay người đi ra.

 

Tôi thở phào, định ngủ bù.

 

Nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

 

Cảm giác bị vật cứng ép vào đùi ban nãy cứ ám ảnh mãi.

 

Tôi chợt nhận ra — mình nên tìm người yêu thôi.

 

Không vì gì khác.

 

Chỉ để chặn đường leo lên giường của thằng nhóc này.

 

Tiện thể, cho kế hoạch “rút lui với khoản tiền hưu trí” mà tôi đã ấp ủ bấy lâu một cái cớ danh chính ngôn thuận.

 

Kỷ Thẩm Tinh giờ đã trưởng thành, trở thành cỗ máy ki/ếm tiền còn mạnh hơn cả Kỷ Tiêu.

 

Tôi nuôi nó mười hai năm, coi như làm tròn trách nhiệm, hoàn thành hợp đồng vượt chỉ tiêu.

 

Đã đến lúc ôm tiền hưu, tìm một nơi non xanh nước biếc, đếm tiền đến rút gân tay, sống cuộc đời nhàn tản mà tôi hằng mơ ước.

 

Mà tìm người kết hôn, vừa là cách chuyển giao tài sản, vừa tách biệt thân phận — là mắt xích hoàn hảo trong kế hoạch chuồn êm.

 

Đúng, kết hôn.

 

Rồi chuồn.

 

Hoàn hảo.

 

6

 

“Mấy người nhìn kìa, đại ca vui đến ngơ cả người luôn.”

 

“Không vui sao được!? Nuôi con một mình suốt mười hai năm, giữ mình trong sạch suốt mười hai năm, giờ thiếu gia đi công tác rồi, chẳng phải nên ra ngoài đổi khẩu vị chút sao! Thả lỏng thả lỏng!”

 

“Đúng đó, đại ca, anh cứ chọn đi! Tối nay em bao!”

 

“……”

 

Tôi lặng lẽ rít một hơi xì gà Cuba đắt đỏ, rồi nhả khói.

 

Ngồi cạnh tôi là hai cánh tay đắc lực từng theo tôi "rửa tay gác ki/ếm", bây giờ đều là người phụ trách các công ty dưới tên tôi.

 

Nhìn hai tên đó nháy mắt ra hiệu về đám người đang lắc lư trong sàn nhảy, gân trán tôi gi/ật giật.

 

Ông đây là đến tìm đối tượng kết hôn! Kết! Hôn! Hiểu chưa!?

 

Đứa khốn nào nói là đến ăn chơi trác táng vậy hả!?

 

Hai tên này thì hay rồi, trực tiếp kéo tôi đến cái tụ điểm xa hoa bậc nhất thành phố.

 

Không thể phủ nhận, nơi này đúng là sang trọng thật, ánh đèn mờ ảo, khách đến đều là kẻ có tiền, về lý thuyết cũng hợp với tiêu chí tìm "cổ phiếu tiềm năng" của tôi.

 

Nhưng nhìn biểu cảm của hai tên ng/u này thì biết ngay chúng hiểu sai mục đích của tôi cách một trời một vực.

 

“Tôi đến là để… tìm người kết hôn.”

 

Tôi dập điếu xì gà, đính chính với tụi nó.

 

Nụ cười nham nhở trên mặt hai người bỗng khựng lại.

 

“K-kết hôn?”

 

“Đại ca, anh đang đùa à?”

 

“Tôi trông giống đang đùa không?”

 

Tôi nâng ly rư/ợu, đảo mắt nhìn quanh.

 

“Yêu cầu không cao, gia thế sạch sẽ, đầu óc bình thường, quan trọng nhất là… dễ điều khiển, không dính người, chịu ký hợp đồng tiền hôn nhân và hậu ly hôn. Tất nhiên, có tiền thì càng tốt, biết quản lý tài sản thì càng tuyệt.”

 

Hai người nhìn nhau, vẻ mặt còn hoảng hơn hồi nãy.

 

“Đại ca, anh đang tìm đối tượng kết hôn hay đối tác ký hợp đồng cược chấp vậy…?”

 

“Khác gì nhau.”

 

Tôi gật đầu đồng tình.

 

Hôn nhân mà, chẳng phải là một dạng hợp đồng ràng buộc lợi ích hay sao?

 

Hai tên kia gật gù hiểu rồi.

 

Dù mặt mũi vẫn như đang đọc tiếng ngoài hành tinh.

 

A Lực vỗ tay, chẳng mấy chốc, quản lý dẫn một dãy trai gái đủ loại đi tới.

 

Cao g/ầy đầy đặn, tinh anh thư sinh, ngây thơ quyến rũ, đủ kiểu đủ dạng.

 

Tất cả đều được sàng lọc kỹ càng, biết rõ là đến “phỏng vấn” một khách VIP.

 

Nhìn một dãy “ứng viên” trước mặt, đầu óc tôi xoay nhanh như chong chóng.

 

Cái này đẹp quá, phiền.

 

Cái kia nhìn khôn quá, khó kiểm soát.

 

Cái bên kia thì yếu quá, Kỷ Thẩm Tinh chỉ cần dùng một ngón tay là đ/è c.h.ế.t.

 

“Đại ca,” A Lực ghé lại, nháy mắt, “tôi thấy cái đứa mặc váy trắng kia được đấy, nhìn ngây thơ, giống kiểu… khụ, anh thích.”

 

Tôi liếc mắt nhìn.

 

Hoa trắng nhỏ à? Kỷ Tiêu cũng thích kiểu này.

 

Không được, dễ khiến Kỷ Thẩm Tinh chấn thương tâm lý. Nhỡ đâu tưởng tôi định tái hiện lại kịch bản bi/ến th/ái của bố nó thì xong đời.

 

“Cái kia thì sao? Thân hình nóng bỏng!” Tiểu Mã chỉ đứa khác.

 

Phô trương quá, bất lợi cho kế hoạch rút lui của tôi.

 

“Đại ca, bên này còn có cả đồ hầu gái,” một thằng nhóc mới đến không hiểu chuyện hí hửng nói, “đảm bảo phục vụ chu đáo…”

 

Mí mắt tôi gi/ật giật.

 

Chưa kịp nổi đi/ên thì A Lực đã vỗ bốp một cái vào gáy thằng nhóc đó: “Biến! Đại ca là loại người đó chắc!? Đại ca muốn là tình cảm cơ mà!”

 

Tôi: “……”

 

Cảm ơn nhé, nhưng cái gọi là tình cảm đó còn đ/áng s/ợ hơn lỗ vốn nữa.

 

Tôi cần là một công cụ hoàn hảo.

 

Phải trông như “chân ái” để ứng phó với Kỷ Thẩm Tinh.

 

Phải đủ “ng/u” để không phát hiện mục đích thật sự của tôi.

 

Phải đủ “rẻ”, tỉ lệ hiệu quả / chi phí cao.

 

Ánh mắt tôi lướt khắp phòng, cuối cùng dừng lại ở một góc.

 

7

 

Tôi ra hiệu một cái.

 

A Lực nhìn theo ánh mắt tôi, ngẩn người.

 

Ở góc khuất, có một cô gái đang ngồi.

 

Mặc váy liền đơn giản, trang điểm nhẹ, tay cầm ly nước trái cây, ánh mắt có phần mơ màng nhìn ra sàn nhảy, hoàn toàn không hợp với bầu không khí phù hoa nơi đây.

Danh sách chương

5 chương
15/12/2025 10:39
0
15/12/2025 10:39
0
15/12/2025 10:39
0
15/12/2025 10:39
0
15/12/2025 10:39
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu