MÔNG EM CONG LẮM, CẦU KIM CHỦ TỚI BAO NUÔI

MÔNG EM CONG LẮM, CẦU KIM CHỦ TỚI BAO NUÔI

Chương 6

15/12/2025 10:34

Nhưng anh chỉ biết tên Hữu Tài.

 

Mỗi lần cậu kể về quê mình…

 

Anh đều lơ đễnh.

 

Giờ thì hối h/ận.

 

Anh biết cậu về nhà rồi.

 

Nhưng không biết nhà ở đâu.

 

Anh thức trắng đêm.

 

Đập nát hết những gì có thể đ/ập.

 

Ban ngày lại đ/au dạ dày nặng.

 

Anh rất nhớ Tiểu Hắc.

 

Nhớ đôi tay ấm áp xoa bụng mình.

 

Triều Trạch nằm trên sofa.

 

Một giọt nước mắt rơi xuống mà chính anh cũng không nhận ra.

 

Cuối cùng anh bị thư ký đưa vào bệ/nh viện.

 

Trong lúc nằm viện.

 

Giang Lâm đến.

 

Triều Trạch biết chắc Tiểu Hắc đi là do Giang Lâm xúi.

 

Quả nhiên.

 

Giang Lâm cười mỉa: “Chúc mừng, lại bị đ/á rồi. Cảm giác so với lần trước, quen rồi chứ?”

 

Triều Trạch siết nắm đ/ấm, nghiến răng: “Biến đi, không tôi đ.á.n.h c.h.ế.t anh.”

 

Giang Lâm bật cười, đi ra cửa.

 

Để lại một câu: “Đáng đời.”

 

Tôi ngồi tàu một ngày một đêm.

 

Đổi xe khách tiếp một ngày một đêm.

 

Cuối cùng ngồi xe máy của cậu hai về tới nhà.

 

Đại Hoàng lao tới.

 

Đè tôi xuống đất.

 

Liếm đầy mặt tôi.

 

Tôi vuốt đầu nó.

 

Đúng là chỉ có Đại Hoàng là tốt.

 

Tự nhiên thấy xót xa.

 

Bà nội bước ra, vụt cho tôi một gậy vào đầu.

 

“Đồ trời đ/á/nh, còn biết đường về à?!”

 

Bao ấm ức dâng lên.

 

Tôi ôm bà khóc òa.

 

 

Một tháng sau.

 

Tôi đang làm ruộng ngoài đồng.

 

Đại Hoàng bỗng sủa ầm lên.

 

Tôi nhìn theo hướng nó sủa.

 

Tim tôi khựng lại.

 

Triều Trạch đi tới trước mặt tôi.

 

Giọng khàn khàn: “Không phải nói sẽ về cùng nhau sao?”

 

“Cậu tự bỏ đi là sao?”

 

Tôi không muốn nói chuyện với anh.

 

Quay đầu gọi Đại Hoàng về.

 

Triều Trạch cứ đi theo sau tôi.

 

Tôi cố tình chọn đường khó đi nhất về nhà.

 

Hôm qua mưa.

 

Đường núi trơn trượt.

 

Loại người thành phố như anh ta.

 

Đi không nổi đâu.

 

Quả nhiên.

 

Anh ta ngã.

 

Bộ quần áo nhìn là biết đắt tiền bị bùn làm bẩn.

 

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, trông tội nghiệp vô cùng.

 

Tôi liếc anh một cái.

 

Nhíu mày: “Anh bám theo tôi làm gì? Về nhà anh đi!”

 

Anh đứng dậy, nhìn tôi nghiêm túc: “Tôi không đi. Chúng ta hứa cùng về nhà cậu.”

 

Tim tôi nhói lên một chút.

 

Đại Hoàng giúp tôi sủa đuổi anh.

 

Tôi gọi nó lại.

 

Lủi thủi về nhà.

 

Bà nội nấu xong cơm trưa.

 

Lúc ăn.

 

Triều Trạch đứng ở cửa nhìn vào.

 

Bà tôi hỏi: “Người ngoài kia cậu quen à?”

 

Tôi cúi đầu, lắc.

 

Bà cũng không hỏi nữa.

 

Tôi tưởng anh sẽ bỏ cuộc nhanh thôi.

 

Nhưng không ngờ sáng hôm sau ra cửa.

 

Tôi thấy anh ngủ ngay trước cửa nhà tôi.

 

Tôi đ/á nhẹ một cái: “Anh chưa chơi chán à?”

 

“Nhưng tôi không muốn chơi với anh nữa.”

 

“Anh về đi, đừng tìm tôi nữa.”

 

Anh dụi đôi mắt đỏ lên vì mất ngủ, ngẩng đầu nhìn tôi: “Không về. Về nhà mà không có cậu, tôi chịu không nổi một giây.”

 

“Tôi biết cậu nghe thấy tôi nói hôm đó. Tôi đúng là khốn nạn, cậu c.h.ử.i tôi, đ.á.n.h tôi cũng được, nhưng đừng bỏ tôi.”

 

“Giờ tôi thật sự muốn sống cả đời với cậu.”

 

Tim tôi rung lên một hồi.

 

Nhưng tôi không tin anh nữa.

 

Tôi tuy ngốc.

 

Nhưng cũng không ng/u tới mức ngã hai lần cùng một cái hố.

 

Tôi nghiêm túc nói: “Anh đi đi! Không đi tôi bảo Đại Hoàng nhà tôi c.ắ.n anh đấy.”

 

Ánh mắt sáng rỡ của anh lập tức tối sầm lại.

 

“Cứ c.ắ.n đi, c.ắ.n c.h.ế.t tôi cũng không đi.”

 

Tôi tức đến mức c.h.ử.i ầm lên.

 

Ch/ửi một hồi.

 

Tôi mới để ý thấy bà nội đang đứng một bên hóng chuyện.

 

Bà tôi vừa gặm hạt dưa, vừa xem chúng tôi như xem phim.

 

Tôi thấy mất mặt vô cùng.

 

Vội vàng kéo bà vào trong nhà.

 

“Bà ơi, bà có nghe thấy gì không ạ?”

 

Bà tôi nhìn tôi đầy ẩn ý: “Bà đây tai còn chưa đi/ếc đâu con ạ.”

 

“Mày đấy, chắc gây n/ợ đào hoa gì bên ngoài nên mới chạy về nhà đúng không?”

 

“Cũng hay, mày ngốc nghếch thế này lấy vợ đâu có nổi, năm nay lại được mùa, có người làm giúp cũng tốt.”

 

Tôi vội xua tay: “Bà đừng nói linh tinh, con không cần anh ta làm giúp đâu.”

 

Nhưng mà năm nay đúng là được mùa thật.

 

Một mình tôi làm không xuể.

 

Cũng đã định thuê người giúp rồi.

 

Nhưng cái người đó chắc chắn không thể là Triều Trạch.

 

Tôi vác cuốc, đi vòng cửa sau ra đồng.

 

Làm cả nửa ngày.

 

Triều Trạch lại mò tới.

 

Anh mặc một bộ đồ cũ của tôi.

 

Tay cầm cuốc, đứng trước mặt tôi: “Tôi tới giúp cậu.”

 

Tôi khó chịu đẩy anh ra: “Ai cần anh giúp chứ? Biến đi!”

 

Anh không đi.

 

Chỉ đứng cách tôi một mét.

 

Bắt chước tôi làm việc.

 

Đến trưa, tôi mới thu dọn đồ về nhà.

 

Anh cũng đi theo sau tôi.

 

Cùng Đại Hoàng sóng bước.

 

Tôi đi vào nhà.

 

Anh liền ngồi ngoài cửa với Đại Hoàng.

 

Khi cơm nước xong xuôi.

 

Tôi bước ra ngoài.

 

Anh nhìn tôi đầy mong đợi.

 

Tôi chẳng thèm nhìn, gọi Đại Hoàng vào nhà ăn cơm.

 

Anh trừng mắt nhìn Đại Hoàng một cái.

 

Rồi cúi gằm đầu xuống.

 

Bà tôi nhìn không nổi nữa.

 

Bà mở cửa, gọi Triều Trạch vào nhà.

 

Tôi vừa định đuổi anh ra ngoài.

 

Bà liền gõ đầu tôi, ghé tai nói “thầm” thật to: “Đợi nó làm xong việc cho mày rồi hẵng đuổi, đồ ngốc.”

 

Trong bữa cơm.

 

Triều Trạch ăn như mấy ngày rồi chưa được ăn.

 

Càn quét sạch sành sanh mâm cơm.

 

Tôi chỉ biết thở dài.

 

Đành đợi đến lúc anh ta ở không nổi nữa thì tự đi thôi.

 

Tôi không ngờ anh ta lại ở luôn một tháng.

 

Còn dọn hẳn vào nhà tôi ở.

 

Mỗi lần tôi xoa bụng cho Đại Hoàng.

 

Anh ta liền ngồi bên cạnh, nhìn tôi và Đại Hoàng bằng ánh mắt u ám.

 

Buổi tối.

 

Tôi đang ngủ.

 

Sau lưng bỗng ấm lên.

 

Tôi bị kéo vào một cái ôm.

 

Cái ôm này quá quen thuộc rồi.

 

Không cần quay đầu tôi cũng biết là ai.

 

Triều Trạch cầm tay tôi, đặt lên bụng anh: “Tôi đ/au dạ dày, xoa giúp tôi nhé?”

 

Tôi không động đậy.

 

Anh bắt đầu tủi thân, khàn giọng nói: “Sao Đại Hoàng được, còn tôi thì không?”

 

“Cậu còn đối xử với nó tốt hơn với tôi nữa.”

 

Anh ôm ch/ặt tôi: “Tôi thật sự sai rồi, tha thứ cho tôi được không?”

 

Tôi vẫn không nói gì.

 

Chỗ cổ tôi chợt cảm thấy ấm nóng.

 

Giữa đêm yên tĩnh, tiếng nức nở của anh đặc biệt rõ ràng.

 

Tôi bỗng thấy đ/au lòng.

 

Tất cả phòng bị đều bị đ.á.n.h sập trong khoảnh khắc đó.

 

Tôi mất một lúc mới đưa tay lên xoa bụng cho anh.

 

Anh cứng đờ cả người.

 

Kích động nắm lấy tay tôi: “Tiểu Hắc, cậu tha thứ cho tôi rồi hả?”

 

“Cậu tin tôi đi, lần này tôi thật lòng mà.”

 

“Nếu tôi lừa cậu, tôi không c.h.ế.t t.ử tế được.”

 

Tôi khẽ ừ một tiếng.

 

Vậy thì…

 

Cho anh một cơ hội nữa vậy.

 

hết

Danh sách chương

3 chương
15/12/2025 10:34
0
15/12/2025 10:34
0
15/12/2025 10:34
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu