Khi bạn cùng phòng phát hiện tôi chảy ra Ngọc trai

Giang Sơ càng đỏ mặt.

 

Tôi và anh ta nhìn nhau ba giây — rồi tôi phì cười.

 

May quá, hóa ra chỉ định giúp giặt đồ!

 

Tôi suýt nữa tưởng anh ta thích tôi rồi ấy chứ!

 

Vậy tức là chuyện tối qua không phải do anh ấy làm, cũng chưa biết bí mật của tôi.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, buông tay.

 

Tưởng cái m.ô.n.g của thằng thẳng như tôi suýt "bay màu" trong ký túc xá!

May mà không sao!

 

Tôi bỏ túi ngọc trai từ áo khoác vào túi quần ngủ:

 

"Không sao đâu, anh cứ mang đi giặt thoải mái nhé."

 

Vừa dứt lời, tôi quay lưng đi luôn.

 

Sau lưng...

 

Giang Sơ nhìn bàn tay vừa được tôi nắm, đỏ mặt nuốt nước bọt:

 

"...Đồ lót... tôi cũng giặt giúp nhé."

 

Chương 6

 

Tôi quay lại, dúi đống đồ lót mặc trong ngày của mình cho Giang Sơ.

 

"Cảm ơn nha, anh Giang! Anh đúng là người tốt!"

 

Giang Sơ l.i.ế.m môi:

 

"Không cần cảm ơn."

 

Anh ấy cởi luôn áo trên người, gom lại thành một đống với đồ của tôi.

 

Hai bộ quần áo của bọn tôi quấn lấy nhau, dính ch/ặt vào nhau, tay áo quấn tay áo, như thể hai người đang hôn nhau vậy.

 

Tôi không khỏi nhớ tới giấc mơ tối qua — tôi và Giang Sơ quấn ch/ặt lấy nhau, môi lưỡi hòa quyện...

 

Cơ thể anh ấy ngoài đời còn giống y hệt trong mơ — vai rộng, eo thon, tám múi lấp ló.

 

Tôi cau mày:

Chắc là tại ngày nào cũng nhìn cái thân hình đó lượn lờ trước mặt tôi, nên mới mơ lung tung như thế.

 

Nhiệt độ phòng ký túc chẳng cao lắm, vậy mà Giang Sơ cứ thích đứng cạnh giường tôi, vạch áo quạt gió.

 

Vừa quạt, vừa nói chuyện — như cố tình khoe cơ bụng vậy!

 

Điều hòa mở 20 độ, mà sau khi tắm xong, anh ấy cứ lười mặc áo, vắt cái khăn tắm hờ hững trên eo, đứng bên bàn tôi giúp tôi làm bài thuyết trình.

 

Tôi ngồi ghế, anh ấy cúi người sát tới mức n.g.ự.c suýt dí vào mặt tôi!

 

Mới tập được tí cơ bắp mà suốt ngày khoe khoang trước mặt một thằng g/ầy như tôi.

 

Ai nói đàn ông không th/ù dai, không so đo?

 

Ban ngày thấy nhiều quá nên tối nằm mơ cũng là bình thường thôi — chắc chắn là vậy!

 

Hôm nay có bài kiểm tra thể lực.

 

Bình thường tôi hay ki/ếm cớ trốn chạy bộ để tránh ra mồ hôi.

 

Nhưng kỳ t.h.i t.h.ể dục thì không tránh được.

 

Tôi đành mặc bộ đồ thể thao dài tay dài ống, trùm kín như ninja, để tránh trường hợp vừa chạy vừa b.ắ.n ra... ngọc trai.

 

Tôi không muốn bị viện nghiên c/ứu bắt về làm chuột thí nghiệm đâu!

 

Miễn là tôi chạy chậm một chút, không để mồ hôi ra nhiều là được.

 

Ngọc trai rơi vào trong áo thì về ký túc gom lại cũng không sao.

 

Nhưng tôi không ngờ...

 

Tôi cố tình chạy ở cuối đoàn, vậy mà Giang Sơ lại giảm tốc chạy cạnh tôi.

 

Anh ta muốn gì nữa đây?

 

"Tống Tần, mặc dày thế này không nóng à?"

 

Mắc mớ gì anh phải lo!

 

Tôi không thèm đáp, cứ rùa bò tiếp tục chạy.

 

Giang Sơ đưa tay ra:

 

"Nóng thì cởi áo ra, để tôi cầm giúp."

 

Tôi bắt đầu bực:

 

"Không nóng."

 

Giang Sơ lắng tai nghe, nhíu mày:

 

"Trên người cậu... sao nghe rào rạo thế?"

 

Shit.

 

Bên trong bộ đồ rộng thùng thình, ngọc trai tuôn ra như mồ hôi, mỗi bước chạy là vang lên “lách cách”.

 

Sợ bị lộ, tôi vội giục:

 

"Không sao đâu, anh mau chạy đi! Anh mà chạy kiểu này thì trượt mất. Tôi chậm thế này chắc chắn rớt, anh đừng có đi theo tôi nữa."

 

Tôi nghĩ nhắc tới "rớt" thì anh ta sẽ tăng tốc chạy ngay.

 

Nhưng không!

 

Anh ta nắm lấy tay tôi, kéo mạnh về phía trước!

 

Gì vậy trời?!

 

Không phải anh em à?

 

Giang Sơ nắm tay tôi rồi kéo tôi chạy như bay, ánh mắt kiên định:

 

"Không sao, tôi giúp cậu đậu."

 

Tôi bị kéo đi, chiếc áo tôi cột cẩn thận bị kéo bung.

 

Ống quần cũng tuột lỏng theo.

 

Ngọc trai từ áo và ống quần rơi ra đầy đất, lách cách lách cách như mưa.

 

Giang Sơ sững người.

 

"Cậu chạy bộ mà mang theo cả đống ngọc trai làm gì vậy?"

 

Đang nói, tôi thấy chân mình bắt đầu nóng ran, từng viên ngọc trai mới đang chuẩn bị... phọt ra.

 

Chương 7

 

Anh ấy kéo tôi làm gì chứ!!!

 

Tôi tranh thủ lúc Giang Sơ cúi xuống nhặt ngọc, kéo vội ống quần lên che lại.

 

Chạy xong bài thể lực.

 

Anh ta vẫn bám theo sau tôi mời đi ăn.

 

Mà anh ta cứ đi theo thế này, tôi biết lấy ngọc ra kiểu gì?!

 

Tôi bực mình:

 

"Anh bám theo tôi làm gì mãi thế?"

 

Giang Sơ đỏ mặt:

 

"Tại vì tôi..."

 

Ơ cái gì đấy? Lắp bắp cái gì vậy trời?

 

Việc cấp bách bây giờ là phải gom đống ngọc trai kia lại, không có thời gian mà nghe anh lảm nhảm.

 

"Tôi không đi!"

 

Tôi dứt khoát rồi quay lưng đi thẳng về ký túc.

 

May quá, giờ ăn ai cũng ở căn-tin, chẳng có ai trong phòng.

 

Tôi thở phào, nhanh chóng cởi áo khoác ra, lấy hết số ngọc trai chảy ra lúc nãy, bỏ vào túi đựng.

 

Điện thoại rung lên hai cái.

 

Là thông báo: học phí tôi còn thiếu chưa đóng.

 

Tôi cầm túi ngọc trai, lắc lắc.

 

Rõ ràng toát mồ hôi cả người, mà chỉ được có chút xíu.

 

Mang đi b/án cũng chưa đủ đóng học phí.

 

Chưa hết đâu...

 

Bệ/nh viện gọi tới — tiền th/uốc cho mẹ cần đóng tiếp.

 

Nhắn tin từ em gái tôi tới ngay sau đó:

 

[Anh ơi, còn tiền sinh hoạt không ạ? Thầy bảo phải nộp tiền sách... 😢]

 

Tôi bó tay rồi.

 

Vội đến mức nước mắt rơi, từng viên ngọc trai từ khóe mắt rơi xuống, tôi vừa khóc vừa lặng lẽ nhặt bỏ vào túi.

 

Nếu cứ tốc độ này...

 

Dù tôi có khóc m/ù mắt cũng không gom đủ tiền kịp thời hạn.

Giường tôi đã được sửa xong.

 

Buổi trưa, tôi kéo rèm kín mít, quấn hai lớp chăn, hy vọng chảy ra ít mồ hôi để "thu hoạch ngọc trai".

 

Nhưng nhiệt độ phòng 20 độ cố định, có quấn mấy cũng không nóng ra mồ hôi nổi.

 

Không hiểu sao gần đây, ngọc trai từ mồ hôi cũng ít hơn trước.

 

Tôi đang rầu thì nghe tiếng Giang Sơ dưới giường gọi:

 

"Tôi xin lỗi, hôm chạy bộ làm rơi mất đồ của cậu, đừng gi/ận nữa nha."

 

Tôi im lặng, không phản ứng. Kệ, chắc anh ta thấy không ai trả lời sẽ bỏ đi.

 

Nhưng mà...

Danh sách chương

4 chương
15/12/2025 10:54
0
15/12/2025 10:54
0
15/12/2025 10:54
0
15/12/2025 10:54
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu