Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Tô Bạch, vào đây cho trẫm!”
Ta kéo lại áo thái giám, lén lút bước vào phòng.
Dưới ánh nến chập chờn, sắc mặt hoàng đế và tướng quân đều khó coi.
Hoàng đế ngồi lại trên ghế gỗ lim sau bàn, nghiêm mặt nhìn ta nói: “Thiếu tướng quân muốn xin trẫm ban ngươi cho hắn, ngươi thấy thế nào?”
Mắt ta trợn tròn.
Tư Đồ Hạo thật sự coi ta là tình địch sao?
Hoàng đế trong truyện nổi tiếng là nhỏ nhen, cái bánh hoa quế hắn thưởng cho ta, ta lén lút đưa cho tiểu cung nữ thân thiết.
Hắn lập tức ra lệnh, đày nàng ta đến cục giặt đồ.
Tư Đồ Hạo cái tên khốn kiếp này, muốn c.h.ế.t cũng đừng kéo ta theo!
Lẽ nào hắn không nhận ra tấm chân tình của hoàng đế dành cho hắn sao?
Ta phịch một tiếng quỳ xuống đất. 【Hoàng thượng...】
Ta gào lên đầy bi tráng.
Nhưng chưa kịp thề thốt trung thành, một giọng nói vang dội cất lên.
【Thần cho là không thể!】
Thượng thư Bộ Lại vận triều phục xanh đậm, đường hoàng vén rèm bước vào.
Ta liếc mắt nhìn hắn, thầm phỉ nhổ: Vì người cũ mà vô lễ đến thế, không sợ hoàng đế trị tội c.h.ế.t ngươi sao!
【Ngươi bớt xen vào đi!】
Tư Đồ Hạo mặt đen như mực, công kích vô tội vạ.
Thượng thư Bộ Lại thần sắc tối sầm, cúi mắt xuống, hàng mi dài che phủ, để lại bóng mờ dưới mí mắt.
Đúng là tình sâu nghĩa nặng, đáng tiếc trong mắt thiếu niên tướng quân chỉ có hoàng đế.
【Muốn hay không muốn, vẫn phải xem ý hắn thế nào.】
Ngay lập tức, ánh mắt ba người đều đổ dồn về phía ta.
Thiếu tướng quân công tức gi/ận đến mất lý trí, hai tiểu thụ liều mạng ngăn cản, cùng hướng về một phía.
Còn ta, chính là kẻ đáng thương thảm hại.
Ta sợ cái đầu mình sắp không giữ nổi, vội vàng thề thốt trung thành với hoàng đế.
【Hoàng thượng, nô tài sống là người của người, c.h.ế.t là q/uỷ của người!】
Lông mày hoàng đế dần giãn ra, ánh mắt khiêu khích nhìn Tư Đồ Hạo và Bùi Nhiên.
—-------------
Đêm khuya, ta lững thững đi ngang Ngự Hoa Viên, bỗng một đôi tay lớn bịt miệng ta, kéo tuột vào giả sơn.
“Ư ư... ư ư...”
Người đó không dùng nhiều lực, ta rút cánh tay ra, thúc cùi chỏ vào bụng hắn.
Bên tai vang lên ti/ếng r/ên rỉ trầm thấp, sau đó là lời cảnh cáo lạnh lùng.
Hơi thở ấm áp phả lên tai ta, ngưa ngứa.
Ta há miệng định cắn tay hắn, nhưng hắn bịt quá ch/ặt, miệng chưa kịp mở, chỉ thè được đầu lưỡi ra.
Nhẹ nhàng l.i.ế.m lên lòng bàn tay hắn.
“An phận cho ta!”
Ta giãy dụa mạnh hơn.
Hắn dứt khoát xoay người ta lại, ép sát lên giả sơn, gi/ật mạnh khăn che mặt.
“Tướng quân?”
Giờ này chẳng phải Tư Đồ Hạo nên đã rời cung sao?
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
“Đừng tưởng ta không biết tâm tư nhỏ mọn của ngươi!”
Hắn lạnh mặt, thân mình rời ta xa hơn một chút.
Chẳng lẽ hắn phát hiện thân phận thích khách của ta rồi?
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng ta.
“Ngươi tránh xa Phó Thận Chi ra cho ta!”
Nghe lời cảnh cáo của hắn, ta âm thầm thở phào.
Ta cười hề hề, lấy lòng hắn.
“Ngài đừng lo, dù lòng có muốn, sức cũng chẳng đủ.”
Ai cũng biết, thái giám vào cung đều phải trải qua một thủ tục nhất định.
“Vậy sao?”
Tư Đồ Hạo khẽ cười, ánh mắt nóng rực dõi theo khuôn mặt ta, rồi từ từ trượt xuống.
Không ngờ hắn bất thình lình ra tay “khỉ tr/ộm đào”.
“A…”
Ta vội bịt miệng mình, không tin nổi âm thanh vừa phát ra từ cổ họng mình lại mềm mại yểu điệu như vậy, chẳng khác nào phi tần đang được sủng hạnh.
Sinh mạng nằm trong tay Tư Đồ Hạo, ta sợ đến h/ồn bay phách lạc.
Hắn không ngừng dùng sức, ta đ/au đến mức nước mắt sinh lý tuôn rơi.
Cắn ch/ặt môi dưới, ta r/un r/ẩy nói:
“Thật ra, ta cũng bất đắc dĩ, ai bảo ta là thân phận nô tài, sinh ra đã phải hầu hạ người khác.”
“Ta cũng muốn rời cung, nhưng...”
Tư Đồ Hạo lúc này mới buông tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt ta.
Hai đầu gối ta khẽ chùng xuống, hai tay ôm ch/ặt lấy “bảo bối” của mình.
“Nếu sợ rồi thì tránh xa Phó Thận Chi ra!”
Ta hít hít mũi, ấm ức bước ra khỏi giả sơn.
Tư Đồ Hạo mặt lạnh nhưng lòng nóng, ta còn nhớ năm hắn xuất chinh, ta theo hoàng đế tiễn hắn lên đường.
Bị khung cảnh hùng tráng nhưng bi thương ấy làm cảm động, ta rưng rưng nhìn hắn.
Hắn vậy mà lén đặt miếng ngọc gia truyền vào tay ta.
“Giữ kỹ, phòng khi cần dùng.”
Một dòng ấm áp lan tỏa trong tim ta.
Hắn dặn dò xong, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, phi đi như bay, để lại dáng vẻ oai phong lẫm liệt.
Ta không khỏi cảm thán: Quả thật có đủ tư cách để khiến hoàng đế và thượng thư Bộ Lại vì hắn mà nghiêng mình.
Ngày hôm sau, ta nghe nói Tư Đồ Hạo lấy cớ bệ/nh, không lên triều.
Ngày thứ ba…
Ngày thứ tư…
Đến ngày thứ sáu, bên ngoài bắt đầu rộ lên tin đồn, nói rằng tướng quân giả bệ/nh chỉ là cái cớ, thật ra là ở phủ Thượng thư Bộ Lại mỗi đêm đều ca múa mừng vui.
Tối đó, Phó Thận Chi say khướt, bóp ch/ặt vai ta, chất vấn:
“Vì sao ai cũng đối xử với trẫm như vậy? Trẫm làm gì chưa tốt?”
“Trẫm cũng là bất đắc dĩ, dưới triều bao ánh mắt đổ dồn, ai nấy đều ép trẫm lập hậu, trẫm còn biết làm sao?”
Hắn chắc chắn đã coi ta là Tư Đồ Hạo.
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 4
Chương 8
Chương 7
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook