Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Lần đầu tiên tôi nhận ra, đôi tay từng rửa chén sau bếp quán ăn này, cũng có cơ hội được cùng Diễn Tập cầm bút viết nên một tương lai rạng rỡ.
Tôi chuyển đến sống trong nhà của Diễn Tập.
Học sinh cấp ba, song nam chính, đồng phục học sinh, sống cùng nhau 24 tiếng—chào mừng đến với Học tập.
Hoàn toàn phá vỡ những tưởng tượng trước đây của tôi về Diễn Tập.
Chúng tôi bắt đầu học tập ngày đêm không nghỉ.
Diễn Tập học cùng tôi.
Lúc nghỉ ngơi, tôi hỏi cậu ấy: "Cậu đã đứng nhất khối rồi, chỉ cần giữ phong độ là có thể đậu Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, sao còn phải ép bản thân học đến thế?"
Cậu ấy nói: "Vẫn chưa đủ. Học nhiều thêm bây giờ, sau này lên đại học, tớ mới có nhiều thời gian để học những thứ ngoài sách giáo khoa."
Cậu ấy đã bắt đầu tiếp xúc với giáo trình đại học của các môn cơ sở.
Tôi nhìn cậu ấy đầy khâm phục: "Đây chính là tinh thần tự học của học thần sao?"
Tôi thực sự kính phục.
Nhưng cậu ấy chỉ nhìn chân mình rồi nói: "Tớ phải bù lại những điểm yếu ở mặt khác."
Tôi không nhịn được, đưa tay kéo khóe miệng cậu ấy xuống: "Không muốn cười thì đừng cố cười."
Cậu ấy nhìn tôi, lại quay về vẻ mặt không biểu cảm, khẽ đáp: "Ừ."
"Trương Dự, cậu đừng tự ti. Cậu có năng khiếu toán học còn cao hơn cả tớ. Chỉ cần tập trung, nhất định có thể vượt qua kỳ thi dự tuyển."
Cậu ấy thường xuyên nói với tôi như vậy: "Rồi sẽ có một ngày, cậu cũng sẽ được gọi là học thần."
Từ nhỏ đến lớn, hiếm ai từng khen tôi, huống hồ lại là người tôi thích.
Nhờ sự khích lệ của cậu ấy, lòng tin của tôi dần dần được xây dựng.
Ngày tôi vượt qua vòng phúc khảo, tôi mừng rỡ đến tột độ.
"Chỉ còn kỳ thi cuối cùng nữa thôi." Tôi có cảm giác như đang bay trên mây.
"Ừ." Diễn Tập nhìn bảng điểm của tôi, hiếm hoi nở một nụ cười thật lòng, "Chỉ còn kỳ thi cuối cùng thôi."
Trời bắt đầu vào hạ, áo bông dày được cởi ra, thay bằng đồ mùa hè.
Quần áo của tôi đều ở nhà. Dù đang ở nhà Diễn Tập, tôi vẫn phải về nhà một chuyến để lấy đồ thay.
Tôi còn cẩn thận đi qua tiệm đ.á.n.h bài gần đó dò đường, thấy bố tôi đang đỏ mặt đ.á.n.h bạc với người ta, mới an tâm lẻn về.
Lần này tôi muốn mang theo tất cả những gì cần thiết, bao gồm cả sổ hộ khẩu.
Sau lần này, tôi sẽ không quay lại ngôi nhà đó nữa.
Tôi sẽ không cần đ.á.n.h nhau với bố, không phải vùng vẫy trong vũng bùn nữa.
Tôi vội vã vào nhà, thu dọn đồ đạc.
Quần áo và đồ sinh hoạt chẳng có bao nhiêu, tôi nhét cả vào bao tải.
Chỉ là sổ hộ khẩu để trong phòng của bố, mà phòng ông ấy thì luôn khóa.
Chúng tôi đề phòng nhau như phòng tr/ộm.
Ông ấy biết mở khóa, thì tôi cũng vậy.
Tôi cầm một đoạn dây thép, lách qua lách lại một hồi thì mở được cửa phòng.
Tôi lập tức vào tìm.
Ngăn tủ đầu giường, gầm giường, tủ quần áo, sau tủ, nhà vệ sinh…
Không thấy đâu cả.
Tôi bắt đầu thấy lo lắng.
Đúng lúc này, sau lưng vang lên một giọng nam khàn đặc:
"Thằng ranh, mày đang tìm cái này à?"
Tôi lập tức quay lại, thấy bố tôi không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ, tay cầm cuốn sổ hộ khẩu đỏ sẫm lắc lắc.
Cả người ông ta đứng trong bóng tối, chỉ có đôi mắt sáng rực một cách bệ/nh hoạn.
Tôi đột nhiên thấy lạnh buốt toàn thân.
Tôi vội nghĩ cách: "Dạ… trường con đang rà soát hộ khẩu để xét học bổng sinh viên nghèo vào đại học."
Lý do này rất vụng về, nhưng tôi cược rằng ông ta không biết gì cả, hơn nữa ông ta là kiểu người thấy tiền là sáng mắt.
Quả nhiên, mắt ông ta sáng lên: "Học bổng được bao nhiêu?"
"Khoảng ba nghìn…" Tôi bịa đại một con số.
Ông ta bật cười, giọng thô lỗ và khó nghe: "Ba nghìn? Chẳng đáng gì!"
"Mày đừng tưởng tao không biết. Mày thi cái gì đó, định lên thủ đô học đại học, đúng không? Nếu thật sự đậu, trường mày chắc phải thưởng cho mày mười, hai mươi triệu chứ?"
Tôi khựng người, đầu óc rối lo/ạn, không biết ông ta nghe tin đó từ đâu.
Bố tôi như ch.ó hoang, chỉ cần ngửi thấy mùi tiền là lao vào như thể vừa thấy của quý.
Ông ta vừa cười lớn vừa tiến lại gần tôi: "Mười triệu! Lâu lắm rồi tao chưa nhìn thấy chừng đó tiền."
Tôi theo phản xạ lùi về sau, đến khi lưng va vào bàn mới dừng lại.
Tôi biết lúc này phải bình tĩnh, không thể để ông ta phá hỏng kỳ thi quan trọng sắp tới.
"Tạm thời con chưa đậu đâu, còn một kỳ nữa, nếu con đậu thật thì thưởng bao nhiêu con chia cho bố một nửa. Bây giờ bố đưa sổ hộ khẩu cho con trước đi."
"Hừ." Ông ta cười nham hiểm, "Mày tưởng tao không biết mày tính gì à? Đưa hộ khẩu cho mày rồi, mày mọc cánh bay đi thì sao?"
"Biết đâu tao chẳng thấy đồng nào? Còn đòi chia một nửa?"
Ông ta hừ lạnh một tiếng, khiến tôi thấy có điềm x/ấu.
"Tao không hiểu mấy cái thi cử của mày, nhưng anh Cương bảo đầu óc mày nhanh nhạy, tính toán tốt, mày vào nhóm của ảnh đi!"
Trong mắt ông ta xuất hiện một thứ ánh sáng tôi đã quá quen.
Đó là ánh mắt của một con bạc khi sắp đặt cược tất tay trên chiếu bạc.
"Anh Cương là đại ca sò/ng b/ạc ở huyện mình đó! Mỗi ngày dòng tiền qua tay ổng không dưới mười triệu!"
"Ổng nói nếu mày giúp ổng ki/ếm tiền, sẽ cho mày một phần trăm. Một ngày mày ki/ếm được cả chục triệu!"
"Dù sao học đại học xong cũng là để đi làm ki/ếm tiền. Bây giờ có cơ hội ngon vậy còn học cái gì nữa?"
Bình luận
Bình luận Facebook