Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Nước rất lạnh, nhưng vẫn không thể dập tắt được cơn bức bối và bất an trong lòng.
Tắm xong, tôi trở lại giường, nằm ngây ra nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc trống rỗng.
Có lẽ vì tiêu hao quá nhiều sức lực, tôi đã thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy, bên ngoài ban công trời đã tối đen.
Ký túc xá im ắng lạ thường, Giang Triệt vẫn chưa về.
Đã hơn mười giờ tối rồi, cậu ấy có thể đi đâu?
Cảm giác bất an dần trào lên, tôi mở khung chat với cậu ấy, do dự gõ vài dòng:
【Đang làm gì đấy】
【Tối nay có về không】
【Không về là tôi khóa cửa đó】
【Giang Triệt, thấy tin nhắn thì trả lời tôi】
Màn hình sáng lên rồi lại tắt, tin nhắn như đ/á ném xuống biển.
Suốt đêm đó, giường bên cạnh vẫn trống không.
Sáng hôm sau có tiết lúc tám giờ.
Tôi mắt thâm quầng, đầu óc không tập trung bước vào lớp, vô tình chạm phải một ánh mắt quen thuộc.
Nhưng chỉ trong tích tắc, Giang Triệt như nhìn thấy người lạ, bình thản cúi đầu, thản nhiên lướt điện thoại.
Khoé mắt tôi bỗng thấy cay xè.
Tôi vội vàng dời mắt đi, không ngồi vào chỗ cạnh cậu ấy mà tìm đại một góc rồi ngồi xuống.
Suốt cả ngày hôm đó, Giang Triệt tránh mặt tôi một cách rõ ràng, không hề nhìn thẳng vào tôi lần nào.
Ngay cả trong tiết thực hành cần làm nhóm, ánh mắt cậu ấy cũng cố tình lướt qua tôi, rơi xuống người khác.
Đêm lại buông xuống.
Cậu ấy vẫn không về.
6
Tình trạng này kéo dài gần một tuần.
Sự lạnh nhạt thờ ơ ấy còn khó chịu hơn nhiều so với những đêm hỗn lo/ạn nóng bỏng trước đó.
Tiếng chuông tan học lại vang lên, tôi nhìn Giang Triệt xách balo, không ngoái đầu lại mà hòa vào đám đông — cảm xúc dồn nén mấy ngày nay đột ngột vỡ òa, cuốn phăng lý trí.
Tôi gần như lao đến, dồn hết sức kéo mạnh cậu ấy lại.
“Giang Triệt, đợi đã!”
Cậu ấy khựng lại một chút rồi dừng bước.
Khi quay đầu lại, trên mặt vẫn là nụ cười bất cần quen thuộc:
“Sao vậy, Ôn Ngôn, có chuyện à?”
Cổ họng tôi nghẹn ứ, chỉ biết siết ch/ặt cổ tay cậu ấy, quay người đi thẳng về ký túc xá.
Ngoài dự đoán là, cậu ấy không hề chống cự, chỉ ngoan ngoãn đi theo sau.
Tới khi cửa phòng ký túc đóng “cạch” một tiếng, tôi mới chợt tỉnh ra, nhận ra mình vừa làm gì.
Cơn hoảng lo/ạn ập đến muộn màng, tôi vội buông tay:
“Cậu…”
“Cậu mấy hôm nay, sao không về phòng?”
Giang Triệt không trả lời ngay, mà từ từ tiến đến gần, dồn tôi vào khoảng trống giữa cậu ấy và cánh cửa:
“À, chuyện đó hả.”
“Cậu đoán không ra à?”
Tôi né ánh mắt cậu, tai bắt đầu nóng bừng.
Cậu bật cười khẽ, giọng nhẹ như không:
“Ngốc, còn vì cái gì nữa — thuê khách sạn, hưởng chút phúc lợi thôi.”
“Giường ở đó mềm hơn, ngủ thoải mái hơn, nửa đêm chơi game cũng không làm phiền cậu.”
“Tiện thể, khỏi làm phiền cậu gọi điện cho người yêu nữa — chẳng phải đôi bên cùng có lợi sao?”
Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, tôi thầm thở phào.
May quá.
Cậu ấy tin cái lời nói dối vụng về đó.
Nhưng cảm giác nhẹ nhõm ấy chỉ kéo dài một thoáng, ngay sau đó là một nỗi chua xót cuồn cuộn trào lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm: “Vậy còn tin nhắn? Sao không trả lời?”
Giang Triệt thoáng sững lại:
“Cậu nhắn tin cho tôi á?”
Cậu ấy rút điện thoại ra, cúi đầu vuốt vài cái, rồi đưa ra trước mặt tôi.
Tôi thấy avatar của mình.
Ghi chú là 【Ôn Ngôn】.
Nằm chen lẫn trong một hàng dài những tin nhắn chưa đọc — mờ nhạt đến đáng thương.
“Xin lỗi nha,” cậu ấy cất điện thoại lại, “Nhiều tin quá, tôi không thấy.”
Tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Ngay sau đó, cảm giác x/ấu hổ dâng lên như nước thủy triều, nhấn chìm tôi hoàn toàn.
Thì ra, trong lòng cậu ấy — tôi cũng chẳng khác gì người ngoài.
Tôi cúi đầu theo phản xạ, không dám nhìn cậu nữa, giọng nhỏ như muỗi:
“Không sao… không thấy cũng không sao.”
“Ừm.” Giang Triệt thản nhiên đáp, rồi xoa đầu tôi như bao lần trước, động tác quen thuộc đến mức đ/au lòng: “Tí nữa đi đ/á/nh bóng rổ với bọn Tần Viễn, đi không?”
Tôi lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy tay cậu ấy ra.
“Không cần đâu, cậu đi đi.”
Nói rồi, tôi quay lại bàn học, ngồi xuống, vô thức lật sách.
Sau lưng vang lên tiếng động nhẹ, tôi cứ nghĩ cậu ấy đã định đi rồi.
Nhưng tiếng bước chân không hề hướng ra cửa, mà lại tiến lại gần, dừng ngay sau lưng tôi.
Khoảnh khắc sau, giọng nói trầm thấp vang bên tai:
“Không vui à?”
7
Gần như ngay lập tức, tầm nhìn tôi trở nên nhòe đi.
Tôi lắc đầu, cắn ch/ặt môi, nuốt hết nghẹn ngào vào trong họng.
“Nếu không buồn, thì sao trông như trời sập thế kia?”
Suy nghĩ trong lòng bị chạm trúng, tôi chỉ biết cúi đầu thấp hơn nữa.
Giang Triệt cười khẽ, đầy ẩn ý.
“Người yêu cậu đâu?”
“Khó chịu như vậy mà không đến an ủi cậu, để một người ngoài như tôi dỗ — nghe có vẻ sai sai đấy.”
“Hay là để tôi gọi điện, bảo cô ấy đến…”
“Đủ rồi!”
Tôi hét lên, chất giọng nghẹn ngào rõ đến mức khiến chính mình cũng gi/ật mình.
Cậu ấy nhướng mày: “Cậu khó chịu cái gì?”
Ngón tay ấm áp bất ngờ đặt lên cổ tôi, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Có vẻ... dấu vết cũng sắp mờ hết rồi nhỉ.”
Ngay sau đó, cằm tôi bị cậu ấy khẽ nâng lên, ép tôi ngẩng mặt.
Cậu cúi đầu, quan sát cẩn thận:
“Môi cũng hết sưng rồi.”
“Sao thế, hết mặn nồng rồi à? Cô ấy không còn hôn cậu nữa?”
Dưới bàn tay quen thuộc ấy, cơ thể tôi đáng x/ấu hổ mà dâng lên một loại khát khao mơ hồ.
Những nơi mấy hôm nay chưa được chạm tới bắt đầu r/un r/ẩy, như đang gào thét, nóng rực lên.
Bình luận
Bình luận Facebook