LÀM MÔNG KẺ THÙ NỞ HOA, TÔI BỊ BẮT CHỊU TRÁCH NHIỆM

Tết b.ắ.n pháo, tôi bất cẩn làm n/ổ trúng m.ô.n.g kẻ th/ù không đội trời chung.

 

Hắn làm um lên đòi tôi phải chịu trách nhiệm.

 

Tôi nói tôi thích đàn ông có tám múi bụng.

 

Chương Tùy lập tức kéo áo lên.

 

Không nhiều không ít, ngay hàng thẳng lối, vừa đúng tám múi.

 

Tôi nói tôi thích đàn ông có bờ n.g.ự.c rộng.

 

Chương Tùy kéo áo lên cao hơn, để lộ đường nét vạm vỡ đến mức chói mắt.

 

Trong khoảnh khắc, tôi ngây ra, rồi nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt không tự chủ trượt xuống dưới.

 

Hắn vội đưa hai tay che phần quần áo phía dưới:

“Chỗ này… không tiện.”

 

Tôi như bừng tỉnh, mạnh mẽ lắc đầu.

 

Sắc tâm che mờ lý trí, suýt nữa bị thằng nhãi này dùng nhan sắc dụ dỗ!

 

Tôi nghiêm mặt lại, nhe răng cười gằn với hắn:

 

“Cút mẹ mày đi! Ông đây thích omega!”

 

Ngoài kia pháo n/ổ rợp trời, người ta ngẩng mặt ngắm pháo hoa nở rồi rơi, đón chào một năm mới.

 

Tôi bị Chương Tùy kẹp cổ lôi lên tầng, gấp gáp quay về nhà mình.

 

Vừa vào cửa, hắn phi thẳng vào phòng tôi, tôi duỗi chân chặn hắn lại ngoài cửa.

 

Chương Tùy quạu quọ nói gì đó, nhưng pháo n/ổ quá lớn, tôi chẳng nghe thấy gì.

 

Hắn túm tai tôi gầm lên bên tai:

 

“Trì Tân Mặc! Mau cho tôi vào thay quần!”

 

“Trừ khi cậu muốn tôi mách chú thím, rồi cùng tôi chịu cảnh… m.ô.n.g nở hoa!”

 

Ngó lại phía sau, bố mẹ tôi đang ôm nhau ngoài ban công xem pháo hoa, chẳng hề để ý tình hình bên này.

 

Tôi chột dạ, rụt chân lại.

 

Chương Tùy thuận thế đẩy tôi vào phòng.

 

Cửa khép cái “cạch”, Chương Tùy đã l/ột quần ngoài cái xoẹt.

 

Lúc này tôi mới thấy rõ t.h.ả.m trạng chiếc quần.

 

Cái quần hàng hiệu hắn chọn mang đi chúc Tết bị quả pháo thăng thiên của tôi làm thủng một lỗ lớn, ngay cả quần giữ nhiệt bên trong cũng bị ch/áy xém.

 

Để che sự chột dạ, tôi liền đổ ngược trách nhiệm:

“Rõ ràng là cậu bám sát tôi không nhìn đường. Tự cậu bất cẩn, còn đổ cho tôi à.”

 

Chương Tùy nhếch mép cười lạnh:

“Trì Tân Mặc, tầng dưới có camera đấy. Muốn xem lại không? Xem thử ai mở mắt nói dối?”

 

Tôi: ?!

 

Khí thế tuột sạch, tôi im bặt.

 

Chương Tùy cũng cởi luôn quần giữ nhiệt, để lộ đôi chân thon dài, rắn chắc.

 

Hắn mở tủ áo của tôi, lục ra một chiếc quần có màu tương đương rồi mặc vào.

 

Hắn kéo ống quần thử:

“Hơi ngắn, nhưng tạm được.”

 

Hừ, còn bày đặt tạm được.

 

Cao hơn tôi có ba phân thôi mà làm như nhiều lắm.

 

Tôi phẩy tay:

“Được rồi, đi đi. Quần không cần trả, đ/ốt hay vứt tùy cậu.”

 

Chương Tùy giả bộ như không nghe thấy, dạng chân ngồi phịch xuống giường tôi, ung dung nhìn tôi:

“Trì Tân Mặc, chuyện cậu nói ‘phải chịu trách nhiệm’ đâu rồi?”

 

Chỗ gi/ữa hai ch/ân hắn nhô lên đầy phiền phức, tôi lập tức quay đi:

“Cút! Ai nói với cậu cái câu đó?”

 

Chương Tùy bày gương mặt l/ưu m/a/nh, thong thả nói:

 

“Cậu làm n/ổ m.ô.n.g tôi, đúng không? Có phải nên bồi thường quần?”

 

“Cậu nhìn bụng tôi, nhìn n.g.ự.c tôi, còn nhìn cả lúc tôi thay quần.”

 

“Đã là đàn ông thì phải chịu trách nhiệm, đúng không?”

 

Tôi bật cười lớn:

“Chương Tùy, tôi nhớ là cậu bị n/ổ mông, không phải n/ổ n/ão nhé.”

 

Chương Tùy thu lại nụ cười cà lơ phất phơ, giọng trầm xuống:

“Tôi không đùa. Cậu nghĩ kỹ đi, cậu muốn chịu trách nhiệm kiểu nào, tôi có thể bỏ qua.”

 

Tôi sững lại.

 

Thằng này… nghiêm túc thật?

 

Với tính cách nhỏ mọn của Chương Tùy, đã chịu thiệt thì nhất định đòi lại gấp đôi.

 

Đặc biệt là chuyện liên quan đến tôi — hắn chưa bao giờ dễ dãi.

 

Dù không méc bố mẹ tôi, thì kiểu gì hắn cũng sẽ tìm cách trả th/ù.

 

Hôm nay tôi coi như xui xẻo.

 

“Từ từ, để tôi nghĩ cái đã.”

 

Tôi vò đầu bứt tóc:

“Quần thì tôi đền, cái đó khỏi bàn. Còn mấy chuyện khác…”

 

Tôi càng nghĩ càng nhức đầu, lại vò tóc:

“Đàn ông mà, bị nhìn chút có mất gì đâu. Tôi đổi quần trước mặt cậu một lần, được chưa?!”

 

Nghe tới đây, trán Chương Tùy càng nhăn sâu.

 

Tôi nhắm mắt, liều mạng nói:

“Cậu muốn b.ắ.n lại tôi cũng được! Một lỗ chưa đủ thì hai lỗ! Tôi tự trả tiền quần!”

 

Chương Tùy nhìn tôi bằng ánh mắt “không thể giao tiếp được”, rồi bật cười gi/ận dữ:

 

“Trì Tân Mặc, đúng là đồ ngốc.”

 

Tôi cũng bật cười:

“Chương Tùy, đàn ông với nhau nhìn tí có sao? Làm như cậu quý báu lắm.”

 

“Hắn nói: Nếu vậy, đổi đi. Ngay bây giờ.”

 

Chương Tùy hất cằm, ra hiệu rõ ràng.

 

“Đã nói thì giữ lời. Nuốt lại là chó.”

 

Trong khoảnh khắc ngập ngừng.

 

Tại sao sự đời lại thành ra vầy?!

 

Tôi vừa mơ hồ vừa hối h/ận.

 

Chương Tùy nhướng mày, nở nụ cười mỏng, nhìn tôi không chớp mắt.

 

Dưới ánh mắt thúc ép ấy, tôi cúi người cởi quần, cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể.

 

Khi xoay người lấy quần ngủ, ánh nhìn của hắn nóng rát đến mức khiến tôi gai lưng.

 

Giọng chọc ghẹo của hắn vang lên:

“Trì Tân Mặc, tai cậu đỏ kìa.”

 

“Tắt đài!”

 

Chỉ mười mấy giây thôi mà đủ để tôi x/ấu hổ tới khuya.

 

Thay xong quần, có che chắn rồi tôi lập tức lấy lại khí thế. Đến lúc đuổi cái tên phiền phức này ra khỏi phòng.

 

“Chương Tùy, coi như hôm nay tôi đùa cậu một chút, cậu cũng đùa lại rồi. Vậy huề nha, chuyện này bỏ qua.”

 

“Hắn nói: Còn một chuyện.”

 

“Tôi biết rồi, cậu chuẩn bị pháo đi, tôi chịu.”

 

Hắn cười m/ập mờ:

“Cậu nói đấy nhé. Hai lỗ.”

 

Tôi vất vả tiễn được cái vị tổ tông này đi, liền giương một ngón giữa thật to về phía lưng hắn.

 

Điện thoại ting một tiếng.

 

Là tin nhắn của Chương Tùy.

 

【Lúc nãy bên ngoài ồn quá, sợ cậu không nghe thấy.

Chúc mừng năm mới, Trì Tân Mặc.】

Danh sách chương

3 chương
15/12/2025 10:38
0
15/12/2025 10:38
0
15/12/2025 10:38
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu