Thiếu gia thật trở về, tôi được thăng chức thành Chị dâu

16

 

Ông cụ nhà họ Hạ cả đời oai phong, nhưng con trai đ/ộc nhất lại là thằng vô dụng, c.h.ế.t trong khách sạn tình nhân trên giường Kingsize.

 

Tên Hạ ăn chơi đó lượn lờ giữa bể tình bao năm, ngoài hai đứa nhỏ không ai ngó ngàng đến trong biệt thự, chẳng để lại đứa con nào.

 

Tưởng b.ắ.n trúng, ai ngờ s.ú.n.g hỏng.

 

Lúc này, ông cụ buộc phải quay lại nhìn hai đứa từng bị bỏ rơi.

 

Mà lúc này, Hạ Dung Tự đã đủ xuất sắc.

 

Làm việc có đầu óc, có th/ủ đo/ạn.

 

Bản tính lạnh lùng được che giấu dưới lớp ngoài điềm đạm trí tuệ.

 

Trở thành người được ông cụ ưu ái bồi dưỡng.

 

Anh trai lên hương, em trai cũng lên đời.

 

Tôi – đứa con riêng không ai thèm để ý – giờ cũng trở thành Nhị thiếu gia chính thống nhà họ Hạ.

 

Dòng chính nhà họ Hạ không đông con, nhưng mấy ông chú thì đẻ mạnh.

 

Thế hệ trẻ đầy rẫy.

 

Không ít người ngứa mắt với anh em chúng tôi.

 

Hạ Đình Duệ là một trong số đó.

 

Lúc nào cũng muốn so với Hạ Dung Tự, nhưng chẳng có gì bằng.

 

Vậy nên quay sang tôi để tìm cảm giác tồn tại.

 

Một lần trong tiệc gia đình, cậu ta chơi x/ấu, đ/á tôi ngã một cú.

 

Đầu gối trái đ/ập mạnh xuống sàn đ/á cẩm thạch.

 

Mồ hôi lạnh vã ra ngay tức thì, đ/au đến không đứng dậy nổi.

 

Hạ Dung Tự từ trong nhà bước ra, ánh mắt sâu thẳm.

 

Không nói gì, không nổi gi/ận, bế tôi đi luôn.

 

Lúc bôi th/uốc, đ/au đến mức tôi la oai oái.

 

Ngón tay thô ráp của Hạ Dung Tự lướt qua mép vết bầm, vẻ mặt tối tăm khó đoán:

 

"Anh dạy em bao nhiêu thứ, chưa từng dạy em để bị b/ắt n/ạt."

 

Đầu gối đ/au, không muốn tai đ/au theo, tôi đành làm bộ đáng thương:

 

"Đau mà, hôm nay xui quá, bị thương rồi còn bị m/ắng."

 

Hạ Dung Tự ph/ạt nhẹ bằng cách nhéo bắp chân tôi, không nói gì nữa.

 

Tôi tưởng chuyện vậy là xong.

 

Không biết bao lâu sau.

 

Tôi gặp lại Hạ Đình Duệ.

 

Cậu ta mất hết vẻ ngông cuồ/ng thường ngày, tiều tụy ngồi trong xe lăn.

 

Nói là bị t/ai n/ạn.

 

Nhìn cái chân trái trống không của cậu ta.

 

Không hiểu sao, đầu gối trái tưởng đã lành lặn từ lâu lại nhói lạnh.

 

Tôi không dám nghĩ tiếp.

 

17

 

Tôi ngày nào cũng kéo Lăng Thư Bảo ra sân bóng.

 

Nó chạy lăng xăng phía sau, xông tới xông lui mà cả buổi không chạm được vào quả bóng, thở như chó con.

 

Vừa vén áo lau mồ hôi, móng vuốt của Lăng Thư Bảo đã sờ sang.

 

Mặt đầy gh/en tỵ: “Tôi cũng chạy dữ lắm mà, sao không mọc ra cơ bắp đẹp như cậu?”

 

Tch, cái dáng chạy lo/ạn xà ngầu của cậu.

 

Rắc nắm thóc trên sân, gà chạy còn vận động nhiều hơn.

 

Tôi bày vài tư thế cool ngầu.

 

Lăng Thư Bảo nhìn thèm nhỏ dãi, đi vòng quanh tôi mấy vòng.

 

Vừa đ/á/nh bóng xong, trường cúp nước.

 

Người dính nhớp khó chịu.

 

Tìm khách sạn gần đó, định mở phòng tắm rửa.

 

Lăng Thư Bảo đi m/ua đồ ăn.

 

Tôi cầm thẻ phòng lên lầu trước.

 

“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.

 

Người sau cánh cửa cũng làm tôi gi/ật mình.

 

Ánh đèn soi lên dáng người cao lớn.

 

Tim tôi nhảy dựng.

 

Phản xạ muốn chạy.

 

Lại bị ai đó kéo vào trong.

 

Giọng nói quá đỗi quen thuộc vang lên:

 

“Tiểu Dư, đừng nhúc nhích.”

 

18

 

Ướt sũng trong áo choàng tắm, tôi bị Hạ Dung Tự bế từ phòng tắm ra.

 

Y như con nhộng m/ập, cứng đơ trên người anh ta.

 

Mặt đỏ bừng, đầu óc lo/ạn cả lên.

 

Hạ Dung Tự mặc đồ chỉnh tề, nhưng phần lớn đã bị ướt.

 

Tóc mái rũ xuống, thêm vài phần tùy ý.

 

Anh ta nghịch thịt má trên má tôi.

 

Miệng hình O, miệng vịt, đủ loại hình dáng.

 

Tôi mơ hồ hoàn h/ồn, đưa tay gạt cái tay đang nghịch.

 

Tóm được một tay, nhưng tay còn lại thì không.

 

Bàn tay đặt trên bắp chân tôi từ từ di chuyển lên trên.

 

Con nhộng rõ ràng r/un r/ẩy.

 

Cảm giác như sắp bị l/ột kén, tôi bật dậy:

 

“Anh, em sai rồi, mai em về nhà!”

 

Hạ Dung Tự nhướng mày, chẳng có ý định dừng lại.

 

Tôi sợ đến phát run, r/un r/ẩy van xin:

 

“Tối nay! Tối nay em về!”

 

Hạ Dung Tự lúc này mới hài lòng mà buông tay.

 

Để lại một vòng vết hồng nhạt.

 

Ngón tay anh ta như lưu luyến vuốt qua:

 

“Chuyện em mở phòng với người khác, anh không so đo nữa.”

 

Tôi cắn răng im lặng.

 

Cái gì mà không so đo, suýt nữa bị từ đầu gỡ đến chân rồi.

 

Nếu mà so đo thì chắc tôi l/ột da.

 

Hạ Dung Tự ôm lấy con nhộng trong tay, xoay người ngả vào giường mềm.

 

A đù.

 

Tôi tay chân lộn xộn, lăn lóc cả đống.

 

Hơi thở anh ta ở cổ tôi chậm dần rồi đều lại.

 

Quay đầu lại, thấy Hạ Dung Tự nhắm mắt.

 

Ngủ rồi?

 

Hạ Dung Tự là người đầy năng lượng, hiếm khi lộ vẻ mệt mỏi.

 

Giờ mắt thâm đen, lông mày cau lại.

 

Trông như… đúng là mệt thật rồi.

 

Động tác bò ra chậm lại.

 

Người đáng lẽ ngủ rồi lại khẽ cong môi.

 

Một chiêu cũ, ăn mãi không chán.

19

 

Tôi móc điện thoại ra, nhìn tin nhắn b.ắ.n phá của Lăng Thư Bảo:

 

Lăng Thư Bảo: [Anh em, số phòng là bao nhiêu vậy?]

 

Lăng Thư Bảo: [Anh em, cậu biến đâu rồi?]

 

Lăng Thư Bảo: [Anh em, tắm cái gì mà không thấy tăm hơi?]

 

Lăng Thư Bảo: [Anh em, cậu còn ăn bữa khuya không?]

 

Lăng Thư Bảo: [Anh em ơi, alo alo?]

 

Tôi nhắn lại:

 

Hạ Dư: [Đã rời đi, khỏi nhớ.]

 

Lăng Thư Bảo: [???]

 

Thấy tôi quay lại, Trình Cảnh gật đầu hài lòng:

 

“Coi như cậu còn biết điều.”

 

Một thanh niên tuổi xuân phơi phới mà học theo Hạ Dung Tự ra cái vẻ già dặn.

 

Tên này xem Hạ Dung Tự như hình mẫu chuẩn mực.

 

Từ lời nói đến cách ăn mặc đều bắt chước.

 

Nhưng vì còn trẻ, trải nghiệm ít.

 

Nhìn chẳng khác gì dưa non đóng giả bánh tổ.

 

Người khó chịu nhất là Lăng Thư Bảo.

 

Lăng Thư Bảo: [Anh em, thế còn chuyện ăn chơi mỗi đêm thì sao?]

 

Lăng Thư Bảo: [Tôi bảo anh tôi chuẩn bị tiền rồi, sao cậu lại quay về?]

 

Tch, ai hứa với cậu chứ.

 

Tôi có quay về, nhưng Hạ Dung Tự cũng chẳng rảnh lo cho tôi.

 

Gần đây anh ta bận lắm, tối nào cũng về muộn.

 

Về rồi thì đèn trong phòng làm việc sáng tới khuya.

 

Trước đây tôi luôn thấy nhà này rộng.

 

Ở một mình trong đó chẳng lấp đầy nổi.

 

Tôi không muốn mình phải cô đơn.

 

Cũng không muốn thấy Hạ Dung Tự ở một mình.

 

Khi Hạ Dung Tự làm việc, tôi thì làm bài, chơi game bên cạnh.

 

Anh ở đâu, tôi ở đó.

 

Ánh đèn từ cửa phòng khép hờ hắt ra hành lang tối.

 

Cánh cửa này.

 

Tôi đã lâu không bước vào.

 

Không dám đẩy, cũng không dám vào.

 

20

 

Vài ngày nữa là đại thọ bảy mươi của ông cụ nhà họ Hạ.

 

Tổ chức to.

 

Trình Cảnh sẽ chính thức lộ diện với tư cách người nhà họ Hạ.

 

Lăng Thư Bảo, người cực kỳ nhạy tin nhưng chỉ quan tâm đến tôi, biết chuyện liền tìm đến.

 

Lăng Thư Bảo: [Chà chà, ông cụ nhà cậu coi trọng gh/ê, anh cậu còn chưa được đãi ngộ này.]

 

Lăng Thư Bảo: [À đúng rồi, giờ đâu phải ông cụ nhà cậu nữa.]

 

Lăng Thư Bảo: [À đúng nữa, cũng không phải anh cậu.]

Danh sách chương

5 chương
15/12/2025 10:47
0
15/12/2025 10:47
0
15/12/2025 10:47
0
15/12/2025 10:47
0
15/12/2025 10:47
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu