SỢI XÍCH TRÓI CHẶT CHÓ ĐIÊN

SỢI XÍCH TRÓI CHẶT CHÓ ĐIÊN

Chương 4

15/12/2025 10:43

Cậu ấy nhìn tôi từ trên cao, trong ánh mắt không chút ham muốn, như thể hành động này chỉ để trừng ph/ạt tôi.

 

“Tại sao?” Tôi hỏi.

 

Cậu ấy uống một ngụm nước, giọng lạnh lùng:

 

“Không vui.”

 

Cậu ấy không nói rõ vì sao không vui, nhưng tôi đoán ra ngay, cậu ấy tức gi/ận vì tôi không tin tưởng cậu. Nhưng với người như cậu ấy, tôi thực sự không thể nào tin tưởng, tôi chỉ có thể cố giữ cậu ấy cách xa mẹ tôi.

 

“Cậu muốn không?” Tôi hỏi cộc lốc.

 

Gọi tôi đến chẳng phải là vì chuyện này sao.

 

Cậu ấy cũng chẳng vòng vo, bế tôi thẳng đến phòng ngủ.

 

8

 

Sáng sớm bảy giờ, tôi thức dậy như thường lệ, hôm nay là ngày đầu tiên đến báo cáo ở tập đoàn Phó Thị, tôi không định đến trễ. Phó Tuần đã sắp xếp cho tôi vào Phó Thị để tiện bề kiểm soát.

 

Từ khi lên đại học, Phó Tuần đã ra ở riêng, bây giờ cậu ấy đã trưởng thành, không cần tôi phải lo nhiều nữa, ngoài việc chăm sóc Phó Tuần, tôi còn nhận thêm một công việc đơn giản để ki/ếm thêm thu nhập.

 

Có vẻ như tôi có duyên với việc thu hút gay.

 

Đến ngày thứ ba ở công ty, tôi đã bị một người nhắm trúng mà bản thân không hề hay biết.

 

Phó Tuần đến tìm tôi, tình cờ thấy người đó đang tỏ tình với tôi, cậu tức đến nỗi lao vào đ/á/nh nhau ngay tại chỗ. Sợ có chuyện xảy ra, tôi vội vàng đưa cậu đi.

 

Ngày hôm đó, cậu ta tối sầm mặt mày, trông như thể vừa bị cư/ớp mất vợ.

 

Tôi biết rõ tính chiếm hữu mạnh mẽ của Phó Tuần đối với mình, nên để tránh cậu ấy gây tổn thương đến người vô tội, từ hôm đó, tôi không ra ngoài làm nữa mà chỉ chuyên tâm ở bên cạnh cậu.

 

Có lẽ vì thế mà cậu ấy mới muốn tôi ở trong tập đoàn Phó Thị, dưới tầm mắt của mình cho yên tâm.

 

Khi tan làm, tôi nhận được tin nhắn từ Phó Tuần:

 

“Đến trường đón tôi.”

 

Khi tôi đến cổng trường, Phó Tuần đang ôm trái bóng rổ, cùng đám bạn bước ra khỏi cổng. Vừa thấy xe của tôi, cậu lập tức định bước tới, nhưng một cô gái đã chặn lại.

 

Chuyện cũng chẳng có gì lạ, Phó Tuần rất đẹp trai, ở bên ngoài cậu ấy cũng ra vẻ rất lịch thiệp, lại học giỏi, nên không thiếu người thích. Vì thế, tôi không vội bước xuống xe.

 

Phó Tuần nhìn về phía tôi từ xa, ánh mắt chúng tôi giao nhau trong mười giây. Cuối cùng, cậu ấy cụp mắt xuống, miệng nở một nụ cười nhã nhặn, lịch sự từ chối cô gái kia.

 

Cậu lên xe mà không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn tôi thật lâu, sau đó cũng không yêu cầu tôi ở lại.

 

Đây là lần đầu tiên, ngày hôm sau cậu ấy không có giờ học, nhưng cũng không gọi tôi ở lại qua đêm.

 

Kể từ hôm đó, suốt mười mấy ngày liền, cậu ấy không tìm đến tôi nữa.

 

Khi mở lại mục tin nhắn trống trơn, tôi phỏng đoán rằng có lẽ cậu ấy đã chán tôi rồi.

 

Thật kỳ lạ, rõ ràng đây là điều đáng để vui mừng, vậy mà sao lòng tôi lại cảm thấy có chút lạc lõng?

 

Có phải... chỉ là vì đã quen rồi chăng?

 

Một tối nọ, khi tôi vừa lên giường định chơi một ván game thì nhận được cuộc gọi từ Phó Tuần. Cậu chỉ nói ngắn gọn vài chữ:

 

“Khách sạn Kim Hằng, phòng 503.”

 

Nói xong liền cúp máy.

 

Khi tôi đến nơi, vừa hay nhìn thấy một cậu trai nhỏ nhắn với dáng vẻ thư sinh đang ngồi cạnh Phó Tuần, tay bưng ly rư/ợu đưa lên môi cậu ấy. Phó Tuần điềm tĩnh nhận lấy, uống mà không biểu hiện gì.

 

9

 

Thấy tôi vào, Phó Tuần chỉ lạnh nhạt liếc nhìn rồi ra hiệu bảo tôi ngồi vào chỗ trống bên cạnh.

 

Bạn bè của Phó Tuần đều không biết về mối qu/an h/ệ của chúng tôi, cứ nghĩ tôi là quản gia của cậu ấy, nên cũng không câu nệ, lập tức nhường chỗ cho tôi.

 

Cậu thanh niên kia vẫn thoải mái đặt tay lên đùi Phó Tuần, mà Phó Tuần cũng không né tránh, thậm chí còn đưa tay nhéo nhẹ má cậu ta, mỉm cười trêu đùa, ánh mắt đầy ý tứ m/ập mờ.

 

Một người bạn liền lên tiếng:

 

“Phó ca, có cần chuẩn bị phòng cho hai người không?”

 

Phó Tuần không nói gì, chỉ quay đầu nhìn tôi, như thể đang chờ xem tôi sẽ làm gì.

 

Lạ thật, trong lòng có chút khó chịu, nhưng tôi không biểu hiện ra ngoài, chỉ ngồi yên, không hề để ý đến ánh mắt của cậu ấy.

 

Một người bạn của cậu có vẻ hiểu lầm, nghĩ rằng Phó Tuần sợ tôi mách lẻo nên cười rồi đưa tôi một ly rư/ợu:

 

“Anh Hứa sẽ không mách chứ?”

 

Vốn là người biết giữ thể diện, nên tôi nhận lấy ly rư/ợu, cười đáp:

 

“Đương nhiên là không rồi.”

 

Rư/ợu còn chưa kịp uống, Phó Tuần đã bất ngờ đứng dậy, đi/ên tiết đạp đổ cả bàn, ly rư/ợu đắt tiền rơi xuống sàn vỡ tan tành. Mọi người đều hoang mang đứng dậy, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

 

Phó Tuần hổn hển, tức gi/ận hét lên: “Tất cả cút ra ngoài!”

 

Trong không khí căng thẳng như thế, ai cũng nhận ra điều không ổn. Từng người lần lượt rời khỏi phòng, khi tôi cũng định đứng dậy thì Phó Tuần lại bước đến, giữ ch/ặt lấy vai tôi, không cho tôi rời đi. Đôi mắt cậu đỏ ngầu, như muốn n/ổ tung.

 

“Hứa Kỳ, tại sao anh không gh/en chứ?”

 

Cậu ghì sát lại, th/ô b/ạo hôn tôi, đôi môi bị cậu cắn đến tứa m/áu. Vị tanh của m.á.u lan tràn khiến tôi cảm thấy khó chịu, nhưng cậu ấy cứ đi/ên cuồ/ng không buông, chặn kín môi tôi.

 

Tôi nổi gi/ận, giơ chân đạp cậu ấy một cái.

 

Phó Tuần khẽ cúi đầu, nhìn dấu giày in rõ trên quần, không nói một lời. Cuối cùng, cậu ngẩng lên với gương mặt lạnh tanh và nở một nụ cười gằn:

 

“Hứa Kỳ, đúng là anh thật sự không thích tôi chút nào.”

 

Đây không phải là câu hỏi, mà là một lời khẳng định. Dù vậy, tôi vẫn trả lời:

 

“Đúng thế.”

 

Tôi không thích Phó Tuần, điều này tôi luôn ý thức rất rõ.

 

Cậu ấy nhìn tôi hồi lâu, có lẽ thấy chán nản, bèn buông tay ra.

 

“Được thôi, Hứa Kỳ, tôi tha cho anh.”

 

Giọng cậu lạnh nhạt, và khi quay lại nhìn tôi, trong mắt cậu cũng chẳng còn chút nào vẻ bông đùa, chỉ còn lại sự xa cách, lạnh lùng như nhìn một người xa lạ.

Danh sách chương

5 chương
15/12/2025 10:43
0
15/12/2025 10:43
0
15/12/2025 10:43
0
15/12/2025 10:43
0
15/12/2025 10:43
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu