Xuyên thành tình nhân của đại ca hắc đạo, tôi cưới luôn con trai đại ca

“Là nuôi dưỡng.” Tôi sửa lại. “Coi như là… một khoản đầu tư dài hạn.”

 

Kỷ Thẩm Tinh cúi đầu, dùng ngón tay mân mê viền khung ảnh, do dự hỏi:

 

“Anh định chơi kiểu ‘nuôi dưỡng’ à? Giống như ba đã nuôi chú Kỷ vậy, cho chú học ba lê, gửi chú sang Vienna… cuối cùng nh/ốt chú trong tầng hầm?”

 

Đồng t.ử tôi co rút mạnh.

 

Chuyện đó… ngay cả tôi cũng không biết.

 

“Em…” Tôi nghẹn họng, “Em biết chuyện đó từ đâu…”

 

“Tôi nhìn thấy.”

 

Đôi mắt của Kỷ Thẩm Tinh trong ánh đèn lờ mờ đen một cách rợn người.

 

“Hôm đó tôi lén theo xuống tầng hầm, thấy chú Kỷ đeo xích trên cổ, trông như một con ch.ó vậy.”

 

Mẹ kiếp.

 

Tên Kỷ Tiêu này đúng là bi/ến th/ái, tôi còn tưởng hắn chơi kiểu tình yêu thuần khiết cơ.

 

“Tôi sẽ không đối xử với em như vậy.” Tôi nghe chính mình nói ra, “Tôi đảm bảo.”

 

Kỷ Thẩm Tinh nhìn tôi, dường như đang đ.á.n.h giá lời tôi nói có đáng tin không.

 

“Anh sẽ cho tôi tiền chứ?” Nó đột nhiên hỏi.

 

“Có.”

 

“Nhiều không?”

 

“Nhiều.”

 

“Nhiều hơn số ba đã cho anh không?”

 

Thằng nhóc này đang thử giới hạn của tôi.

 

“Đủ để em sống một cuộc đời tốt nhất.” Tôi trả lời thận trọng.

 

Nó suy nghĩ một lúc, đột nhiên đưa khung ảnh cho tôi.

 

“Cho anh.”

 

“Gì cơ?”

 

“Món đồ ba quý nhất.” Nó nở nụ cười ngây thơ. “Tặng anh… ba mới.”

 

Tôi nhận lấy khung ảnh, mặt kính vẫn còn vương hơi ấm của đứa trẻ.

 

Trong ảnh, Kỷ Tiêu ôm người vũ công ba lê kia, cả hai đều rạng rỡ, trẻ trung.

 

“Cảm ơn.” Tôi nói một cách gượng gạo. “Nhưng không cần gọi tôi là ba… gọi Lâm Vi là được.”

 

Dù sao tôi cũng chỉ mới 20 tuổi.

 

Kỷ Thẩm Tinh gật đầu, nhảy xuống giường.

 

Nó đi đến cửa, rồi quay đầu lại nhìn tôi.

 

“Lâm Vi.”

 

“Hả?”

 

“Anh sẽ bỏ đi chứ?” Nó hỏi rất thẳng thắn. “Giống như những người khác?”

 

Sau khi Kỷ Tiêu c.h.ế.t, toàn bộ người trong bang đều rời đi.

 

Dù là tôi tự mình tuyên bố giải tán, lại còn phát tiền trợ cấp cho họ.

 

Nhưng trong mắt một đứa trẻ mười tuổi, điều đó chẳng khác gì… bị bỏ rơi.

 

Nghĩ đến đây, n.g.ự.c tôi bỗng nặng trĩu.

 

“Không đâu.” Tôi nói dối. “Tôi đã hứa với ba em rồi.”

 

Kỷ Thẩm Tinh cười, nụ cười đó làm tôi nhớ đến ánh mắt của Kỷ Tiêu khi ký hợp đồng — biết rõ đối phương đang nói dối, nhưng tạm thời không vạch trần.

 

“Ngủ ngon… Lâm Vi.”

 

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.

 

Tôi thở dài một hơi, ngã xuống giường, lúc này mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.

 

Đối phó với thằng nhóc này, còn mệt hơn cả đàm phán với lũ cáo già trong giới kinh doanh.

 

Ánh mắt tôi rơi xuống khung ảnh trong tay.

 

Kỷ Tiêu và Kỷ Thu Dụ. Một người lạnh lùng, một người ôn hòa.

 

Tôi lật mặt sau lại, định xem có thông tin thương hiệu nào không để định giá.

 

Nhưng ở góc dưới bên phải khung ảnh, tôi lại nhìn thấy một dòng chữ rất nhỏ được khắc bằng d/ao:

 

My perfect creation.

 

Tác phẩm hoàn mỹ của tôi.

 

Ai khắc vậy?

 

Kỷ Tiêu?

 

“Tác phẩm” mà hắn nói là… Kỷ Thu Dụ?

 

Nghĩ tới chuyện tầng hầm, xích ch.ó mà Kỷ Thẩm Tinh nói… tôi lạnh cả người.

 

Cái khỉ gió gì mà bạch nguyệt quang, rõ ràng là một lời tuyên ngôn bi/ến th/ái đầy ám ảnh và kiểm soát.

 

Kỷ Thẩm Tinh có biết dòng chữ này không?

 

Nó đưa cái ảnh này cho tôi… là cố tình?

 

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

 

Tôi nhìn khung ảnh trong tay, lần đầu tiên cảm thấy cái “khoản đầu tư dài hạn” này, độ rủi ro có hơi cao.

 

Tác phẩm hoàn mỹ…

 

Bóng đen này, e là không chỉ phủ lên người trong bức ảnh.

 

Tôi nhẹ nhàng đặt khung ảnh xuống, quyết định mai sẽ gọi người đến lắp khóa vân tay cho cửa phòng ngủ.

 

3

 

Nuôi một đứa nhỏ u ám đã khó.

 

Nuôi một đứa nhỏ u ám, có cha là đại ca hắc đạo bi/ến th/ái, lại từng chứng kiến cha nuôi bị giam cầm — càng khó gấp bội.

 

Hơn nữa, tôi nghi ngờ nghiêm trọng là tôi với Kỷ Thẩm Tinh khắc tuổi.

 

Từ sau khi nó chuyển về sống ở nhà chính, việc đầu tư của tôi không bao giờ thuận lợi.

 

Vừa m/ua xong cổ phiếu là lập tức sàn.

 

Dự án đang đàm phán suôn sẻ thì bị người khác chốt mất.

 

Ngay cả khi ngồi nhà ký hợp đồng điện tử, cũng có thể gặp tình huống mạng khu vực bị c/ắt.

 

Tà môn.

 

Lại lần nữa, khi tôi vừa pha xong một ly cà phê chồn thượng hạng định thưởng thức, thì Kỷ Thẩm Tinh "vô tình" làm đổ.

 

Cà phê văng chính x/á/c lên bản đề nghị sáp nhập trị giá hàng tỷ mới in ra chưa tới năm phút trước——

 

Tôi không chịu nổi nữa.

 

“Đi.”

 

Kỷ Thẩm Tinh ngẩng khuôn mặt nhỏ dính cà phê lên, vô tội hỏi: “Đi đâu?”

 

“Chùa Linh Ẩn.” Tôi nghiến răng. “Cầu an, xua xui.”

 

Tiện thể xem thằng nhóc này có phải là cái gì chuyển kiếp đến để khắc tôi không.

 

Đến chùa, hương khói nghi ngút.

 

Tôi cung kính dâng hương, cúi đầu lạy.

 

Kỷ Thẩm Tinh đứng phía sau, tay đút túi, mặt đầy biểu cảm "m/ê t/ín hại người".

 

Đi ngang qua quầy xem quẻ, tôi nổi hứng, muốn rút một quẻ cho “qu/an h/ệ” của chúng tôi.

 

Kết quả là quẻ x/ấu nhất.

 

Tôi không cam lòng.

 

Lại bỏ ra một đống tiền mời vị đại sư Liễu Trần được đồn là có thể nhìn thấu kiếp trước kiếp này.

 

Đại sư nhắm mắt bấm tay, đi vòng quanh Kỷ Thẩm Tinh ba vòng, rồi vòng quanh tôi ba vòng.

 

Một lúc sau, ông ta mở mắt, ánh mắt thâm sâu nhìn tôi.

 

“Thí chủ.”

 

“Đại sư nói đi!” Tôi căng thẳng vò tay, “Có phải đứa nhỏ này khắc tôi không? Có nên đưa đi? Hay làm một buổi lễ? Bao nhiêu tiền cũng được!”

 

Nghe vậy, Kỷ Thẩm Tinh khẽ động mí mắt, liếc tôi một cái, ánh mắt lạnh như băng.

 

Đại sư Liễu Trần lắc đầu: “Không phải, không phải.”

Danh sách chương

4 chương
15/12/2025 10:39
0
15/12/2025 10:39
0
15/12/2025 10:39
0
15/12/2025 10:39
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu