LÀM MÔNG KẺ THÙ NỞ HOA, TÔI BỊ BẮT CHỊU TRÁCH NHIỆM

Vì lịch sự, tôi miễn cưỡng trả lại lời chúc.

 

Chương Tùy là kẻ t.ử th/ù của tôi, cả hai đều là alpha.

 

Nhà hắn đối diện nhà tôi, bố mẹ hai bên thân thiết, còn tôi với hắn thì từ nhỏ đã không ưa nhau.

 

Kể lại mười tám năm ân oán… thôi bỏ đi, nhiều không kể xuể.

 

Lý do đ.á.n.h nhau, cãi nhau, chơi khăm nhau gồm nhưng không giới hạn ở:

 

Vì con gái mà đ.á.n.h nhau;

 

Vì điểm thi mà so kè;

 

Vì thắng trận bóng mà tranh cãi;

 

Vì giành cơ hội phát biểu;

 

Vì tranh tô mì bò giới hạn của căng tin;

 

Vân vân và mây mây.

 

Đã đối chọi như lửa với nước vậy rồi, thế mà từ mẫu giáo đến đại học vẫn không tách nhau ra nổi.

 

Tôi từng nhiều lần xin mẹ cho chuyển trường, nhưng đều bị từ chối nhẹ nhàng.

 

Mẹ túm cổ tôi đặt trước mặt Chương Tùy, cười ngọt ngào:

“Tiểu Tùy à, nhờ con trông dùm Mặc Mặc nhé.”

 

Mẹ Chương Tùy cũng cười tươi:

“Nhớ hòa thuận với Mặc Mặc, đừng đ.á.n.h nhau.”

 

Hai người họ cười tươi như hoa, tay trong tay bỏ đi.

 

Tôi hiểu: hai bà là chị em thân thiết.

 

Tôi cũng hiểu: lý do chuyển trường của tôi không đủ chính đáng.

 

Nhưng tôi không hiểu là tại sao lên đại học rồi mà vẫn gặp thằng này?!!

 

Ngày nhập học, Chương Tùy nhướn mày đầy đắc ý.

 

Mặt tôi trắng bệch như bị sét đ/á/nh.

 

Làm sao hắn biết nguyện vọng của tôi?

 

Dù có điền ngẫu nhiên cũng không thể trùng khớp tới mức này!

 

Tổ chức địch bên phía tôi chắc chắn có nội gián!!!

 

Hỏng rồi, t.ử th/ù lại đòi tôi “chịu trách nhiệm”.

 

Nực cười, hắn đòi tôi chịu cái gì?

 

Muốn giở trò l/ưu m/a/nh cũng phải xem mình đang nói với ai.

 

Tôi, một alpha đường đường chính chính, không phải đối tượng để hắn phát xuân.

 

Tôi chỉ thích omega.

 

Kệ hắn thích gì, dù hắn có đổi khẩu vị đột ngột cũng đừng mơ nghĩ tới tôi.

 

Nghe tin Chương Tùy sang nhà tôi ăn tối, tôi đã chuẩn bị một món quà “đặc biệt” cho hắn.

 

Mẹ đi ngang qua bịt mũi phàn nàn:

“Mặc Mặc cho Vượng Tài ăn khoai lang cả ngày, nó thả mùi muốn ngất luôn!”

 

Ba từ trong bếp thò đầu ra:

“Trì Tân Mặc! Con ngứa da hả?!”

 

Tôi cãi:

“Tại Vượng Tài đòi ăn! Thôi con không cho nó ăn nữa.”

 

Con Golden to x/á/c ngồi ngoan, m.ô.n.g thỉnh thoảng phát ra vài tiếng “phụt phụt”.

 

Chương Tùy biết tôi không ưa hắn nên bám riết bố mẹ tôi nói chuyện, không dây vào tôi.

 

Tôi thì ngồi xen hạt dưa, chơi điện thoại. Ai nhìn vào còn tưởng hắn mới là con ruột nhà tôi.

 

Cuối cùng khi phòng khách chỉ còn hai đứa, tôi lập tức lao tới như hổ đói, đ/è hắn xuống sofa.

 

“Trì Tân Mặc! Cậu làm gì?!”

 

“Vượng Tài! Tấn công bằng khí đ/ộc!”

 

Tôi giữ ch/ặt Chương Tùy, kéo Vượng Tài lại trừng ph/ạt bằng mùi hương hắc ám.

 

Vượng Tài cực kỳ nghe lời, chổng m.ô.n.g lên trước mặt hắn.

 

Mặt Chương Tùy đen như đáy nồi:

“TRÌ! TÂN! MẶC!”

 

Mùi quá nồng, hắn chộp lấy gối sofa, chuẩn bị chiến tranh gối.

 

Mẹ tôi quen rồi, bước ra làm hòa:

“Thôi thôi, hai đứa ăn trái cây đi.”

 

Trên đĩa có quýt — cũng là mùi pheromone của tôi.

 

Tôi vừa với tay, tay khác đã nhanh hơn, gi/ật lấy miếng quýt.

 

Chương Tùy bỏ vào miệng, nhai một cái:

“Ừm, ngọt phết.”

 

Tôi im lặng một giây, rồi lấy miếng khác ăn, không thèm tranh.

 

Hôm sau tới lượt tôi sang nhà hắn chúc Tết.

 

Nhiều năm nay đều như vậy — có qua có lại.

 

Nếu Chương Tùy không khó chịu như vậy, tôi còn có thể coi hắn là anh em khác giới.

 

Chỉ tiếc là không thể.

 

Tôi thường thắc mắc: bố mẹ hắn hiền lành thế, sao sinh ra hắn được?

 

Chương Tùy nghe tôi nói vậy thì đáp ngay:

“Kẻ tám lạng, người nửa cân.”

 

Mùng ba Tết, dắt ch.ó đi công viên về thì không thấy bố mẹ đâu.

 

Nhắn hỏi, tới giờ cơm mẹ mới trả lời:

 

【Mặc Mặc, ba mẹ với nhà họ Chương đi du lịch Tam Á rồi. Ba mẹ đi hâm nóng tình cảm nên không mang con theo. Con ở nhà nhớ ngoan nhé.】

 

Bố mẹ có nhau, con cái chỉ là t.a.i n.ạ.n hậu kỳ.

 

Tôi gào với điện thoại:

“Con có phải nhặt ở bãi rác về không?!”

 

Để dỗ tôi, mẹ chuyển khoản một ngàn tệ bảo muốn ăn gì thì m/ua.

 

Vấn đề là… quán xá cũng nghỉ Tết!

 

Tôi hai mốt tuổi rồi, nhưng quen kiểu cơm dọn sẵn, chưa bao giờ tự nấu.

 

V mấy này chỉ ăn đồ thừa từ giao thừa, tôi thật sự không nuốt nổi nữa.

 

Đang định ăn mì gói thì chuông cửa reo.

 

Thấy Chương Tùy trước cửa, tôi cau mày:

“Cậu tới làm gì?”

 

Hắn không khách sáo, đi thẳng vào.

 

Vào bếp, mở tủ lạnh, lấy vài nguyên liệu ra và bắt đầu nấu ăn.

 

Hắn cúi đầu xử lý thực phẩm, động tác thành thạo, đẹp mắt.

 

“Chương Tùy, thì ra cậu biết nấu ăn?”

 

“Trì Tân Mặc, chẳng lẽ cậu không biết?”

 

“Hừ, có gì gh/ê g/ớm đâu.”

 

“Không sao, tôi biết là được.”

 

“Ê, chẳng lẽ cậu sang đây nấu cho tôi ăn?”

 

“Ở nhà nấu cũng ăn không hết. Mà đúng lúc nhà tôi hết đồ.”

 

Nghe cũng hợp lý.

Chuyến Tam Á kéo dài bảy ngày, chỉ còn hai thằng chúng tôi trông nhà.

 

Nam giúp việc tự tới, không dùng thì phí.

 

Tôi mặt dày tiếp nhận dịch vụ của hắn.

 

Khi chuẩn bị nấu, Chương Tùy hỏi:

“Tạp dề đâu? Giúp tôi buộc vào.”

 

Dây mơ rễ má rồi nên tôi không bật lại.

 

Tôi vòng tay ra sau hắn buộc tạp dề — gần giống tư thế ôm nhẹ.

 

Buộc xong tôi bóp eo hắn một cái cho đã đời.

 

Hắn quay đầu liếc tôi:

“Đừng quậy. Ra phòng khách ngồi đợi.”

 

Tự nhiên tôi lại thấy tâm trạng vui phơi phới.

 

Một người một ch.ó ngồi đợi đồ ăn.

 

Chương Tùy bưng thức ăn ra, màu sắc hương vị không chê vào đâu được.

 

Bữa ăn ngon phải có rư/ợu, tôi mở chai rư/ợu ngon của ba.

Danh sách chương

4 chương
15/12/2025 10:38
0
15/12/2025 10:38
0
15/12/2025 10:38
0
15/12/2025 10:38
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu