Mũi kim thứ ba tôi khiến trai thẳng gãy rồi

Mũi kim thứ ba tôi khiến trai thẳng gãy rồi

Chương 4

15/12/2025 10:42

Chương 8

 

Chu Nhất Hứa lái xe đỏ đưa tôi rời cổng trường.

 

Tôi vội đội mũ, sợ bị hiểu lầm thành “trai bao được bao nuôi.”

 

Chiếc xe này nhanh hơn cái ba bánh cũ cả vạn lần.

 

Chúng tôi tới một câu lạc bộ đua xe ở ngoại ô, anh bước thẳng vào lấy phiếu đăng ký.

 

Chưa kịp điền tên, một đôi tay chìa tới:

 

“Ồ, không phải thiếu gia Chu đây sao?”

 

Anh cau mày, không ngẩng đầu:

 

“Con chó nào sủa thế?”

 

Tôi ngẩng lên — mặt hắn dài ngoằng như quả xoài.

 

À, Lý Xoài. Cựu đồng đội.

Chính hắn năm xưa vượt ẩu ở khúc cua, gây t/ai n/ạn khiến Chu Nhất Hứa g/ãy chân, còn mình ôm cúp vô địch.

 

Gây họa, rồi quay lại bôi nhọ người bị hại.

 

Lý Xoài bị m/ắng một câu, mặt méo xệch, gõ bàn hằn học:

 

“Vừa mới bỏ nạng đã mơ trở lại? Chân thế mà cũng đòi đạp phanh?”

 

Chu Nhất Hứa ký tên cái rẹt, nhếch mép:

 

“Chân tao không chỉ đạp phanh được, còn có thể đạp m/ộ mày.”

 

Mặt hắn tái đi, tiến sát anh, đe dọa:

 

“Giờ mày chỉ giỏi mồm thôi. Cái chân g/ãy đó mà đòi đua?”

 

Tôi không hiểu sao đe dọa cũng phải ghé sát như sắp hôn tới nơi vậy.

 

Tôi chen vào giữa, kéo Chu Nhất Hứa về sau:

 

“Thôi đi. Đừng dây với hắn.”

 

Lý Xoài nheo mắt nhìn tôi:

 

“Cậu là cái thằng bác sĩ thực tập đó à?

Dùng mấy kỹ thuật cổ lỗ sĩ đó chỉ để làm bài luận thì về trường mà viết đi.”

 

Tôi vừa muốn phản bác, thì Chu Nhất Hứa nổi gi/ận:

 

“Mẹ mày điều tra cậu ấy?!”

 

Lý Xoài cười khẩy:

 

“Chuyện nhỏ. Trên đường đua còn gây được t/ai n/ạn, ai biết mày ‘chữa’ kiểu gì?”

 

Hắn vẫy tay:

 

“Học trò giỏi, nếu biết điều thì theo tôi, không thiệt đâu.”

 

Tôi cạn lời, kéo Chu Nhất Hứa lại, thì anh đã tung ngay một cú đ.ấ.m vào mặt hắn:

 

“Đm mày!”

 

Tôi vội giữ anh lại.

 

Lý Xoài cười nham hiểm, chỉ vào camera:

 

“Không nhịn được à? Để tao giúp mày lên hot search trước giải đấu?”

 

Chu Nhất Hứa vùng vằng trong vòng tay tôi.

 

Tôi quay lại, hỏi thẳng:

 

“Anh định m/ua chuộc tôi mà? Bao nhiêu?”

 

“Gì cơ?”

 

Hắn ngớ người.

 

“Anh không phải đang chèo kéo tôi sao? Thử ném ít tiền xem độ hào phóng cỡ nào?”

 

Tôi giơ điện thoại lên, ghi âm đang chạy:

 

“Anh lừa người gây t/ai n/ạn thì không bằng chứng.

Nhưng lôi kéo người khác thì là hối lộ. Báo chí sẽ thích vụ này lắm đấy.”

 

Lý Xoài mặt chuyển từ đỏ → xanh → trắng bệch:

 

“Mẹ nó, mày chơi tao?!”

 

Tôi kéo Chu Nhất Hứa đi, không quên ngoái lại:

 

“Một, tôi tên là Giang Thăng Phàm.

Hai, tôi không chơi anh.

Tôi là đang hạ anh.”

 

Chương 9

 

Tôi lôi Chu Nhất Hứa ra sân huấn luyện phía sau, lúc này anh mới gạt tay tôi ra.

 

“Cậu thật sự có ghi âm à?”

 

“Không… tôi bật giả để dọa thôi.”

 

Anh im lặng, có vẻ kh/inh thường, nhưng vẫn đỏ mặt khẽ ho:

 

“Dù sao… cảm ơn cậu.”

 

Tôi xua tay, thấy anh chỉ vào đường đua quanh co:

 

“Muốn chạy thử không?”

 

“Phúc lợi fan à?”

 

Chu Nhất Hứa không đáp, quay đầu, giọng lửng lơ bay theo gió:

 

“Phúc lợi cá nhân của cậu đấy.”

 

Tôi đứng sững tại chỗ.

 

Trời đầu thu mát rượi, ánh hoàng hôn đỏ rực —

nếu là phim điện ảnh, thì giờ là thời khắc tỏ tình.

 

Nhưng lãng mạn nào cũng bị Chu Nhất Hứa phá tan.

 

Anh lái như đi/ên, xe lượn như rồng lộn. Nếu không có mũ bảo hiểm, tôi chắc đã nôn.

 

Đến khúc cua gấp, ánh sáng phía trước bừng sáng, mở ra một vùng đồng hoang rực hoàng hôn đẹp mê mẩn.

 

Chu Nhất Hứa giảm tốc, gõ nhẹ vào mũ tôi — bên trong có bộ đàm.

 

Anh ho nhẹ, lắp bắp:

 

“Thật ra… tôi cũng điều tra cậu rồi.

Dù gì cũng… giao cả thân cho cậu…”

 

Đầu tôi ong lên.

 

Thân nào?

Chân à?

Hay…

 

Anh lại nói:

 

“Nhưng cậu… hình như không phải gay?”

 

Tôi ngại ngùng kể vụ nickname và nói nhầm lúc trước.

 

Chu Nhất Hứa không nói gì, giở tấm che mặt lên —

mặt đỏ như gấc chín.

 

“Tôi tưởng cậu là gay.

Tưởng cậu… thích tôi.”

 

Mái tóc rối bay lên, mắt xếch đầy ngạo nghễ, như một con mèo khó chiều.

 

Tôi bật thốt:

 

“Tôi có thể là.

 

Và tôi cũng… có thể thích.”

 

Tôi không biết đây là loại cảm xúc gì.

Tôi chỉ biết, nếu là Chu Nhất Hứa, tôi sẵn sàng “cong.”

 

Giây tiếp theo — xe trượt bánh, “rầm” — đ.â.m vào gốc cây.

 

Tôi choáng váng, gỡ mũ ra nhìn anh:

 

“Chu Nhất Hứa! Anh sao rồi? Bị đ/ập đầu hả?”

 

Anh không đáp. Tôi định tháo mũ anh thì bị nắm tay lại.

 

“Đừng đ/á/nh thức người đang giả vờ ngủ…”

 

Tôi nín lặng, gọi người tới kiểm tra xe.

 

Lúc rời đi, anh vẫn chưa tháo mũ.

 

“Không sợ ngạt thở hả?”

 

Giọng anh nghèn nghẹn, cổ đỏ bừng:

 

“Đừng hỏi.

 

Chiến binh bò tót không bao giờ tháo mặt nạ.”

 

 

Thánh chế lời.

 

Chương 10

 

Thật ra, trên đường về, tôi đã bắt đầu hối h/ận rồi.

 

Chưa nói đến chuyện chúng tôi quen nhau chưa lâu, Chu Nhất Hứa lại là một thẳng nam chính hiệu. Tự dưng tôi thổ lộ như vậy, anh ấy chắc chắn không tiếp nhận nổi.

 

Bị đ/á/nh cho lăn lê bò toài đã đành, lỡ đâu anh ấy biến mất luôn thì sao?

 

Việc điều trị đã bắt đầu, không thể bỏ ngang được.

 

Tôi vừa lo lắng, vừa chuẩn bị tâm lý — dù có bị t/át sưng mặt cũng phải đi tìm anh.

 

Không ngờ vừa về đến nhà thì chuyện xảy ra.

 

Mạng xã hội bất ngờ lan truyền đoạn clip Chu Nhất Hứa đ.ấ.m Lý Xoài lúc chiều, kèm theo vài video cũ.

Danh sách chương

5 chương
15/12/2025 10:42
0
15/12/2025 10:42
0
15/12/2025 10:42
0
15/12/2025 10:42
0
15/12/2025 10:42
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu