Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
'Ta đâu có biết! Ai mà ngờ thức ăn của sứ đoàn lại kém an toàn đến vậy, nói cho cùng, đâu phải lỗi của ta.'
Ta bỗng nhiên thấy tủi thân.
Một nam nhi như ta, đã bị hắn ăn mất, lại còn bị m/ắng nữa. Ngay cả đại ca ta cũng chưa bao giờ nói với ta như vậy!
Tiêu Sách cũng nhận ra mình vì lo lắng mà mất kiểm soát, vội vàng dỗ dành:
'Không phải lỗi của ngươi, là lỗi của trẫm.'
Cuối cùng ta bị hắn dỗ dành mà chui ra khỏi chăn, ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Sách.
Bất ngờ, bụng ta quặn lên, và ta nôn thẳng vào long bào của hắn.
Tiêu Sách tuy không nói gì, nhưng sắc mặt lập tức đen lại.
'Sao vậy, nhìn trẫm khiến ngươi buồn nôn đến thế sao?'
Chuyện này có thể trách ta sao?
... Ta cũng không biết vì sao lại buồn nôn như vậy, có lẽ dạo gần đây chỉ vì hắn trông quá chướng mắt đối với ta mà thôi.
May mắn là Tiêu Sách không truy c/ứu, còn để ta ở lại trong hoàng cung dưỡng bệ/nh thêm một thời gian.
12///
Hoàng cung dù sao cũng không phải nơi ở lâu dài.
Ta trở về nhà để dưỡng bệ/nh, nhưng càng dưỡng càng thấy không ổn.
Không chỉ ăn gì nôn đó, mà thân thể ngày càng phát phì.
Cuối cùng, đại ca phải mời đại phu đến xem cho ta.
Sau khi bắt mạch, đại phu mỉm cười chúc mừng:
'Lục Tiểu công tử, ngài có hỉ rồi.'
Ta, đại ca, nhị ca, và tiểu muội cùng chìm vào sự im lặng kỳ lạ.
Rồi sau đó, tiếng la hét vang lên chói tai.
Còn ta thì phản ứng chậm chạp, đầu óc mụ mẫm mấy giây.
Có th/ai? Sao ta lại có t.h.a.i được?
Chẳng lẽ… ta vốn là nữ tử, đã giả nam suốt bao năm qua?
Nghĩ đến đây, đầu óc ta càng thêm rối lo/ạn.
Ta là nam hay nữ, ta lại không biết sao?
Thiếu chút nữa là bị cuốn vào suy nghĩ lung tung.
Quan trọng là, ta là một nam nhân, lại bị tên cẩu Tiêu Sách làm cho mang th/ai.
Đại ca cũng mất một lúc mới kịp phản ứng.
Là trụ cột đáng tin cậy nhất của gia đình, cảm xúc của huynh ấy cũng vô cùng phức tạp.
'Đại phu, tam đệ là nam nhân, sao có thể… có hỉ?'
Đại phu cúi chào, nói:
'Lục tướng có biết, trong thiên hạ tuy nam nhân không thể sinh nở, nhưng vẫn có một số ít người gọi là 'song nhi' có thể m.a.n.g t.h.a.i và sinh con. Mà Lục Tiểu công t.ử đây, chính là thuộc dạng ấy.'
Sân viện bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Cuối cùng, nhị ca bật cười gượng gạo:
'… Tam đệ à, con do chính mình sinh ra mới thân thiết chứ.'
Ta nhìn nhị ca, cất giọng u ám:
'… Nghe nói song nhi là di truyền. Nếu ta là song nhi, nhị ca cũng không thoát đâu.'
Nụ cười hào sảng của nhị ca tắt ngấm: 'Huynh cũng phải sinh à?'
Rồi lại một đợt tiếng la hét vang lên trong sân.
Nhị ca mất bình tĩnh, chạy qua chạy lại trong sân:
'Đại ca, huynh nói gì đi, đại ca!'
Đại ca vốn luôn ôn nhu, nhưng lần này im lặng, không biết huynh ấy đang chuẩn bị tinh thần để chấp nhận mình cũng có thể bị ngủ với đàn ông hay sao.
Cuối cùng, đại ca mím môi: 'Phiền đại phu xem cho nhị đệ nữa.'
Rất nhanh, kết quả đã có. Đại ca và nhị ca đều không phải song nhi, chỉ mình ta là xui xẻo.
Đại phu vuốt chòm râu bạc, khuyên nhủ:
'Thông thường, song nhi rất hiếm, nhiều người cả đời cũng không biết mình là song nhi. Người nào đã ngủ với đàn ông và m.a.n.g t.h.a.i thì lại càng ít hơn.'
'Lục Tiểu công tử, ngài quả thật là đứa con của trời.'
Ta đ/ập bàn đứng dậy: 'Ta nguyền rủa cái con trời nhà ngươi!'
Đại phu thấy tình thế không ổn, lập tức muốn chuồn.
'Tiểu công t.ử bớt gi/ận, ngài đang có th/ai, chớ động t.h.a.i khí.'
... Còn động t.h.a.i khí nữa!
Ta sắp tức c.h.ế.t rồi đây, có biết không?
Nếu là con của nhà bình thường, một bát t.h.u.ố.c phá t.h.a.i là xong, nhưng đây lại là hoàng tự, động một chút là tru di cả nhà!
Tên cẩu Tiêu Sách, ngươi thật là vô liêm sỉ!
13///
Khi ta đến hoàng cung để gặp Thái hậu, liền bị cản lại.
'Lục Tiểu công tử, xin ngài đợi chút đã. Bên trong…'
Mà M/a thân cận của Thái hậu tiến đến bên cạnh, khẽ nói: 'Hoàng thượng và Thái hậu đang cãi nhau, là vì chuyện của ngài đấy…'
Lời bà còn chưa dứt, tiếng Thái hậu tức gi/ận vang lên từ trong điện, khiến ta gi/ật mình sợ hãi.
'Nếu ngươi thích tên Lục Trạch An kia, nuôi kín hắn trong cung thì thôi, ai gia sẽ không nói gì. Vậy mà ngươi lại muốn lập hắn làm Hoàng hậu?'
Thái hậu gi/ận đến phát run: 'Cái tên Lục tiểu công t.ử của ngươi…'
'Hắn có thể quản lý nội cung, chăm lo hậu cung cho ngươi sao?'
Trong khi Tiêu Sách còn chưa đáp, ta đã lắc đầu lia lịa.
Không thể đâu… Ta không thể quản nổi nhiều nữ nhân như vậy!
Thái hậu càng phẫn nộ:
'Hắn có thể giữ gìn uy nghi của hoàng gia, dẹp yên lời gièm pha sao?'
Cái này, ta cũng không thể…
Nếu ta vào hậu cung, chỉ sợ lời đàm tiếu sẽ càng nhiều hơn.
Giọng Thái hậu trở nên khản đặc:
'Hắn có thể nối dõi tông đường, sinh con đẻ cái cho hoàng tộc không?'
Ờ…
Ta nghĩ đến cái t.h.a.i trong bụng mình, lặng lẽ giơ tay lên:
… Cái này, hình như có thể.
Cuộc chiến mẹ con này, quả thật không phải người thường như ta có thể tham dự.
Ta còn chưa kịp chuồn đi, liền nghe thấy tiếng quỳ sụp xuống của Tiêu Sách.
'Mẫu hậu, là nhi t.ử bất hiếu.'
'Nếu được mẫu hậu cho phép…'
'Nhi t.ử thề sẽ không lập Hoàng hậu, không lập người nối dõi.'
'Nhi t.ử chỉ cần Lục Trạch An.'
Bình luận
Bình luận Facebook