Beta cấp dưới mang thai, ôm con trốn trong lòng lãnh đạo

Giang Vũ lập tức đứng nghiêm. “Thiếu tướng Kỳ, thượng tá Trần đã giải đ/ộc xong, nhưng vẫn chưa tỉnh.”

 

Kỳ Giao cau mày: “Lý Sâm to gan thật, lại đúng lúc này mà ra tay. Quăng hắn ra chiến trường luôn đi, giữ lại chỉ tổ thêm phiền.”

 

“Nếu Trần Triệt tỉnh thì báo tôi một tiếng, tôi còn việc, phải đi trước.” Anh ta liếc quang n/ão, “Tôi phải x/á/c nhận tình hình chiến trường. Nếu vài hôm nữa anh ấy vẫn chưa tỉnh lại, Lận Diên, cậu đi với tôi ra tiền tuyến.”

 

“Rõ, thưa thiếu tướng.”

 

Tiễn Kỳ Giao đi xong, Giang Vũ đột nhiên vòng tay khoác lên vai tôi. “Chúng ta đều là phó quan, sao lại chọn cậu ra chiến trường? Tôi cũng đi được mà.”

 

Tôi hất vai một cái, gạt tay anh ta xuống.

 

Dĩ nhiên là vì tôi từng là người đứng đầu khoa Chỉ huy Tác chiến của Học viện Quân sự, cũng nhờ đó mà từng bước trở thành thiếu tướng.

 

Nếu Kỳ Giao ra chiến trường, tin tức tố của anh ta không đủ mạnh để áp chế sâu bọ, nên cần một chỉ huy bù đắp vào.

 

Tuy nhiên, ngay từ đầu thân phận tôi đã là bí mật. Dù chỉ huy chiến đấu, tôi cũng luôn ở trong phòng tác chiến, chưa từng lộ diện.

 

Lý do tôi đưa ra là: tôi chỉ là một Beta, nếu để đám Alpha ngoài kia biết, chúng sẽ không phục tùng.

 

Dù tôi có tốt nghiệp hạng nhất ở khoa chỉ huy, cũng vô dụng.

 

Tài năng xuất chúng, đứng trước định kiến giới tính, chẳng là gì cả. Bi thương biết mấy.

 

Tôi hiểu rõ bản chất tệ hại của Alpha.

 

Lý do khác nữa là cảm giác và sức chiến đấu của tôi không bằng Alpha. Nếu tôi lộ diện mà bị ám sát thì cũng rất phiền.

 

Tôi quý mạng sống của mình.

 

Và cấp trên cũng rất sợ tôi gặp chuyện, dù gì một thân thể cường tráng thì dễ ki/ếm, nhưng một bộ óc thông minh thì không dễ đâu.

 

9

 

Ngày 20 tháng 10, Trần Triệt tỉnh lại.

 

Sau khi kiểm tra toàn diện, sức khỏe rất ổn.

 

Tôi cầm báo cáo kiểm tra, gật đầu, cơ thể phục hồi tốt, có thể ra chiến trường.

 

Hôm sau, chúng tôi xuất phát.

 

Anh ấy nhìn tôi ngồi đối diện, nghi hoặc hỏi: “Không phải em đã chuyển sang lo hậu cần rồi sao?”

 

“À, Thiếu tướng Kỳ Giao bảo em đi theo. Nếu anh không hiểu thì cứ hỏi anh ấy.”

 

Kỳ Giao nổi tiếng là rắc rối, bình thường chẳng ai muốn dây vào, nên vừa nói xong, Trần Triệt liền im lặng.

 

Anh ấy đâu có muốn bị bám lấy như cao dán khó gỡ vài ngày.

 

tin tức tố của Trần Triệt rất mạnh, đến ngày thứ ba ra trận, tộc trùng đã bị áp chế hoàn toàn.

 

Tôi nhìn lịch cũng đoán được, anh ấy muốn giải quyết mọi việc trước kỳ mẫn cảm.

 

Dù sao theo anh ấy tính toán, ngày 25 tháng 10 sẽ rơi vào trạng thái hôn mê suốt một ngày.

 

Còn tôi thì lại có chút vui thầm – dù tôi không cần tín hiệu tố, nhưng đứa nhỏ trong bụng vẫn cần một chút tín hiệu từ cha nó, để phát triển tốt hơn – thế nên tôi cũng đang chờ ngày đó, lúc “anh kia” xuất hiện.

 

Rạng sáng ngày 25 tháng 10, tôi ôm gối mở cửa phòng Trần Triệt.

 

Thấy anh ấy đã ngủ, tôi đặt gối xuống rồi nằm cạnh.

 

Trần Triệt bất ngờ tỉnh dậy.

 

Tôi đang rất buồn ngủ, vừa nằm xuống liền kéo tay anh ấy đặt lên người mình, tiện tay x/é miếng dán ức chế ở cổ anh ấy.

 

“Em không ngửi thấy, nhưng con cần, cứ vậy đi, thả nhiều một chút tin tức tố ra.”

 

Nói xong, tôi rúc vào lòng anh ấy, tìm tư thế dễ chịu rồi ngủ thiếp đi.

 

10

 

Sáng hôm sau, tôi tỉnh lại trong vòng tay Trần Triệt.

 

Anh ấy ôm tôi rất ch/ặt.

 

Tôi ngẩng đầu lên, thấy anh ấy đang căng thẳng nhìn tôi chằm chằm.

 

Tôi bật cười: “Sao anh lại nhìn em kiểu đó? Ngạc nhiên vì em m.a.n.g t.h.a.i mà vẫn ra chiến trường à?”

 

Sắc mặt Trần Triệt lập tức sầm xuống.

 

Tôi giơ tay ôm cổ anh ấy, dựa sát vào: “Được rồi, đừng gi/ận mà. Không phải Trần Triệt ép em đến, chỉ là bọn em phối hợp quen rồi. Hơn nữa trước đó anh ấy bị trúng đ/ộc, em phải trông chừng chứ, nhỡ có chuyện gì với cơ thể này của anh thì sao?”

 

Tôi ghé sát ngửi cổ anh: “Anh có thả tin tức tố ra không?”

 

“Ừ.”

 

Quả nhiên, tôi không ngửi thấy gì cả.

 

“Dù em không cảm nhận được, nhưng bác sĩ bảo sẽ tốt cho con, nên phiền anh thả nhiều chút nha.”

 

Thấy anh ấy vẫn ngơ ngẩn, tôi chủ động hôn anh.

 

Trần Triệt hơi sững lại, rồi lập tức phản ứng, ôm tôi lên rồi đáp lại nụ hôn.

 

Chỉ là, có gì đó hơi kỳ lạ – nụ hôn của anh ấy có chút lạ lẫm, hơi vụng về.

Nhưng cũng may, chưa đầy một phút sau thì anh ấy trở lại bình thường.

 

Tôi đoán anh vẫn còn gi/ận vì chuyện tôi ra chiến trường.

 

Nhưng anh là người dễ mềm lòng, đặc biệt khi tôi chủ động một chút thì càng dễ.

 

Hôn xong, tôi rúc vào lòng anh, thở dốc.

 

Anh ôm tôi, im lặng không nói gì.

 

“Lần này xong nhiệm vụ, em hứa sẽ không làm liều nữa, chịu chưa?”

 

Tôi khẽ dàn xếp cho cả hai.

 

“Được, anh đi làm bữa sáng cho em, em cứ nằm nghỉ.”

 

Tôi gật đầu: “Đi đi.”

 

Tôi nhìn bóng lưng anh, thấy hơi lạ.

 

Ăn sáng xong, tôi quấn chăn ngồi đọc sách bên cửa sổ.

 

“Anh ra họp một lát, trưa em muốn ăn gì? Anh nấu cho.”

 

“Em không đói lắm, không muốn ăn.”

 

 

Anh bước đến cạnh, cầm tay tôi xoa nhẹ: “Mang t.h.a.i rồi, phải ăn chút gì đó, ngoan.”

 

“Được rồi, anh nấu gì em ăn nấy.”

 

“Ừ.” Anh nói xong, giơ tay xoa đầu tôi.

 

Tôi cười né tránh: “Hôm nay anh lạ quá vậy?”

 

Anh khựng lại: “Em nghĩ nhiều rồi. Nghỉ ngơi đi, anh đi họp.”

 

Tôi kéo áo anh, anh cúi người tưởng tôi muốn nói gì.

 

Tôi c.ắ.n nhẹ vào cằm anh: “Về sớm nha, ông xã.”

 

“Ừ.”

Danh sách chương

5 chương
15/12/2025 10:37
0
15/12/2025 10:37
0
15/12/2025 10:37
0
15/12/2025 10:37
0
15/12/2025 10:37
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu