Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- GÓC TÍM CỦA HOÀI
- BẤT LƯƠNG
- Chương 4
Cậu ta vùi đầu vào hõm cổ tôi, giọng nói nghẹn ngào: "Anh Diêm , hãy ngoan ngoãn... Làm ơn, ngoan đi, đừng rời bỏ em."
Trong lúc Phương Niệm nói câu đó, Phương Hành cắn nhẹ vào môi tôi.
Ch*t ti/ệt, hai tên này đúng là đồ đi/ên.
6
Sau một ngày bị hai anh em Phương Hành hành hạ, tôi mệt mỏi cả về thể x/á/c lẫn tinh thần.
Khi về đến nhà, Hạ Lệ vẫn nằm trên ghế sofa, vô cảm bấm điều khiển từ xa, đổi kênh liên tục.
Tôi lấy một nửa số tiền ki/ếm được hôm nay đặt lên bàn trà.
Lúc tôi quay người đi, Hạ Lệ nói: "Diêm Trạch, hôm nay bố mày về nhà rồi."
Tôi sững lại trong giây lát rồi lao vào phòng.
Căn phòng như vừa bị lục soát, mọi thứ bừa bộn khắp nơi.
Tiền mà tôi giấu dưới đệm cũng không còn.
Nếu hôm nay tôi không đi làm, ngày mai chắc không còn gì để ăn.
Lão khốn đó!
Tôi đ.ấ.m mạnh vào cánh cửa rồi chạy ra phòng khách, gặng hỏi Hạ Lệ: "Bà mở cửa cho ông ta à?"
Hạ Lệ đáp: "Nếu không túng thiếu quá, ông ấy cũng chẳng về nhà đâu."
Bà ta ngừng lại một lúc rồi nói: "Dù sao ông ấy cũng là bố mày mà."
Tôi ném chiếc ba lô vào người bà ta, mắt tôi rực lửa: "Thế tôi là con bà, bà đã bao giờ quan tâm đến sống c.h.ế.t của tôi chưa?!"
Hôm sau, tôi với tâm trạng đầy gi/ận dữ và đôi mắt thâm quầng đến trường.
Vừa đặt cặp sách xuống bàn, tôi lập tức gục đầu xuống bàn ngủ.
Khi Phương Hành giơ tay định kéo tôi dậy, tôi lầm bầm: "Tốt nhất là đừng chọc vào tôi."
Phương Hành ngừng lại trong giây lát, nhưng vẫn luồn tay vào tóc tôi, túm lấy và kéo tôi dậy.
Anh ta ghé sát lại.
Mũi chúng tôi gần chạm nhau.
Tôi nghĩ, thôi thì g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta cho rồi.
Tay tôi siết lại, sẵn sàng tung cú đ/ấm.
Phương Hành đột nhiên hỏi: "Cậu làm mấy công việc một ngày?"
Tôi cau mày: "Liên quan gì đến anh?"
"Thiếu tiền lắm à?"
"Lại liên quan gì đến anh?"
"Xì."
Phương Hành nhíu mày, tay siết ch/ặt tóc tôi hơn, khiến tôi buộc phải ngẩng đầu lên một chút.
"Trả lời tử tế."
Anh ta lặp lại: "Cậu thiếu tiền lắm à?"
Tôi cười lạnh: "Đúng, thiếu đấy."
Phương Hành nói: "Làm một vụ giao dịch."
"Tôi không làm."
"Mỗi khi cậu tăng được 50 hạng trong lớp, tôi sẽ trả cậu một nghìn. Còn mỗi tiết học không ngủ, tôi sẽ trả cậu năm đồng."
?
Tôi ngẩn ra: "Anh nhiều tiền quá à?"
Phương Hành chống cằm, giọng điệu nghiêm túc nhưng đầy trêu chọc:
"Không phải, tôi làm từ thiện, hỗ trợ nghèo khó."
Tôi không có tâm trí để tìm hiểu mục đích của Phương Hành là gì.
Có tiền thì tôi làm thôi.
Tôi vỗ mặt, ngồi dậy, bắt đầu cố gắng nghe giảng.
Từ khi Diêm Hà dính vào cờ b.ạ.c và ép Hạ Lệ đi b/án thân, chẳng ai quản tôi nữa.
Ngoài đ/á/nh nhau, tôi chỉ có làm việc để ki/ếm tiền.
Ngày nào cũng mệt mỏi đến mức không thể chịu nổi, đã lâu rồi tôi không còn học hành gì cả.
Việc học lại không hề dễ dàng.
Nhưng dù sao, nếu tập trung nghe giảng, tôi vẫn hiểu được một vài điểm.
Tôi cau mày nhìn bài toán đã giải được một nửa.
Bị kẹt ở chỗ nào đó.
Một cây bút từ phía sau đưa tới, vạch ra một đường bổ sung trên bài thi của tôi.
"Chỗ này."
Phương Hành chống tay lên bàn, tay kia cầm bút, cúi người xuống sát tôi.
Tư thế này, gần như bao quanh lấy tôi.
Tôi ngây ra một lúc, cảm thấy có gì đó không ổn.
Phương Hành nghiêng đầu: "Nghĩ gì đấy? Tiếp tục làm đi."
Hơi thở ấm áp của anh ta phả vào tai tôi, làm tôi nóng bừng.
Quá gần rồi.
Tôi chà chà tai, bực bội.
"Biết rồi, anh có thể tránh xa tôi một chút không?"
Phương Hành nheo mắt: "Sao? Cậu nóng à?"
Anh ta khẽ thổi một hơi vào tai tôi, cười nhạt: "Cho cậu mát, đỏ hết cả rồi kìa."
Khốn nạn.
Tên bi/ến th/ái.
Nếu hắn không phải là người trả tiền, tôi đã đ.ấ.m hắn từ lâu!
7
Số tiền mà Phương Hành cho đủ để tôi sống.
Tôi không đi làm thêm nữa, cũng không còn tụ tập bừa bãi.
Không đi làm vì không có thời gian.
Phương Hành giám sát tôi như một chiếc camera, ngày ngày ép tôi học hành, đến mức kiệt sức cả về thể lực lẫn tinh thần.
Không tụ tập nữa vì Phương Hành không cho phép, thậm chí còn không cho tôi chơi bóng.
Tôi đã cố phản kháng, nhưng kết quả là bị Phương Hành đ/è lên bàn.
"Cầm tiền của tôi thì là người của tôi . Giữ đức hạnh của đàn ông, đừng có đi lêu lổng với mấy tên vô dụng đó nữa." Phương Hành bóp ch/ặt gáy tôi, còn vỗ mạnh vào m.ô.n.g tôi, "Ngoan nào, làm bài đi."
"Nếu làm tốt, tôi sẽ thưởng cho cậu một cây kẹo mút."
Tôi tức gi/ận, gân xanh trên trán nổi lên: "Tôi không phải con nít!"
"Ừ." Phương Hành cười khẽ, thả tôi ra, bóc một viên kẹo dâu rồi nhét vào miệng tôi, chỉ vào bài tập, "Diêm đại nhân, giải bài này đi."
"..."
Ch*t ti/ệt! Mà kẹo này ngon phết!
Ngày công bố điểm thi giữa kỳ, tôi căng thẳng đến mức cắn móng tay.
Một nghìn cơ mà.
Khi thầy giáo đọc xong kết quả, tôi phấn khích đến mức mắt đỏ hoe, nắm ch/ặt vai Phương Hành, nói: "Anh nghe thấy chưa?"
"Hạng 170 rồi, Phương Hành, tôi đã tiến bộ 170 hạng!"
Phương Hành nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng: "Ừ."
Hắn túm lấy cổ áo tôi, kéo mạnh vào lòng, xoa rối tóc tôi rồi cười lớn: "Tiểu Trạch của chúng ta giỏi lắm."
Trán tôi tựa vào vai hắn, mắt cay xè.
Tôi đã từng nghĩ mình chẳng còn cơ hội nào nữa.
Tôi lầm bầm: "Phương Hành, anh n/ợ tôi ba nghìn rồi đấy."
Phương Hành gật đầu: "Thêm năm trăm nữa."
Bình luận
Bình luận Facebook