Vì bốc đồng mà ngủ với đại ca xã hội đen

Vì bốc đồng mà ngủ với đại ca xã hội đen

Chương 5

15/12/2025 10:39

Tôi hít sâu, rút gọn lại:

 

“Tôi… lừa người ta lên giường.”

 

Không khí đông cứng trong một giây.

 

Chị trừng tôi gần như muốn đ/á/nh:

 

“Giỏi thật. Ngủ người ta mà không thèm điều tra thân phận?”

 

Tôi cũng muốn điều tra chứ! Nhưng điều tra không nổi!

 

Chị vác túi lên bỏ đi, để lại câu:

 

“Chị sẽ cố ngăn người của họ. Không được thì… em phải chịu chút đ/au thôi.”

 

Tôi gật đầu.

 

Biết trước sẽ thế, chỉ không ngờ anh ra tay nhanh vậy—đến ngày vui còn chưa qua nổi.

 

Tôi chán chẳng uống nữa, trở về khách sạn.

 

Vừa mở cửa, Giang Mục đã lẽo đẽo theo sau.

 

Tôi nhìn cậu ta khó hiểu:

 

“Đi theo tôi làm gì?”

 

Cậu ta thật thà:

 

“Tôi phải bảo vệ anh. Tần Tiêu gian xảo như vậy, lỡ anh ta tấn công bất ngờ thì sao?”

 

Cậu ta ngốc, nhưng vì thế tôi mới luôn mang theo—không thì chắc bị đời b/ắt n/ạt c.h.ế.t.

 

Nhưng lúc này, tôi thực sự cần không gian riêng.

 

“Tôi bảo—ra ngoài.”

 

Giang Mục cứng đầu như bò:

 

“Tôi phải bảo vệ anh.”

 

Tôi bực đến phát đi/ên, chỉ muốn đuổi cậu ta ra cho nhanh, liền buột miệng:

 

“Tôi không cần cậu bảo vệ. Với lại tôi là gay. Cậu biết gay nghĩa là gì không? Nghĩa là đàn ông ngủ với đàn ông. Cậu ở đây không an toàn đâu.”

 

Cậu ta trố mắt nhìn tôi.

 

Tôi lảng sang sắp xếp đồ.

 

Một lúc lâu vẫn không nghe cậu ta động đậy.

 

Tôi “chậc” một tiếng, quay lại định lôi cậu ta ra ngoài—thì thấy Giang Mục đang… tụt quần.

 

Tôi hoảng h/ồn lao tới kéo lên:

 

“Cậu làm cái quái gì vậy?!”

 

Giang Mục mặt đầy nghĩa khí:

 

“Anh… tôi tự nguyện.”

 

Tôi nghẹn:

 

“Ai hỏi cậu?! Cậu bị đi/ên à?! Mau ra ngoài!”

 

Giang Mục còn cố khuyên:

 

“Anh… đừng nhịn nữa. Tôi tình nguyện hi sinh thân x/á/c.”

 

Tôi tức đến xây xẩm, đ/è cậu ta xuống đất định cho hai cú đ.ấ.m cho tỉnh—thì cửa phòng bị đ/á tung.

 

Tôi quay lại—bắt gặp ánh mắt u ám như q/uỷ đòi mạng của Tần Tiêu.

 

“Tụi mày đang làm gì?”

 

8

 

Đôi lúc tôi thực sự muốn g.i.ế.c hết những kẻ vừa ng/u vừa nhiều chuyện trên đời.

 

Không đợi tôi nói, Giang Mục trả lời ngay:

 

“Anh ấy bảo muốn ngủ với tôi. Nếu anh muốn gây sự thì mai hãy—áiiii—!”

 

Tần Tiêu đ/á thẳng vào n.g.ự.c cậu ta, đ/á bay ba mét.

 

Anh ta lạnh lùng châm chọc:

 

“Cậu mà xứng?”

 

Tôi chau mày:

 

“Tần Tiêu, anh—”

 

Chưa kịp nói hết, tôi đã bị anh đẩy mạnh xuống giường. Tay anh siết cổ tôi, giọng đầy hung hãn:

 

“Triệu Lệ, không phải cậu nói thích tôi sao? Ngủ xong là hết thích à? Tôi đã nói gì? Tôi bảo cậu đừng đi trêu người khác. Bảo cậu mà dám tìm ai khác tôi sẽ l/ột da cậu. Một chữ cậu cũng không nghe—phải không?”

 

Ánh mắt anh dại đi, mang theo sự cố chấp đ/áng s/ợ:

 

“Dám chọc tôi rồi chạy? Cậu nghĩ cậu dễ bỏ tôi vậy sao? Đã thích lên giường như thế… vậy thì cậu cứ c.h.ế.t trên giường của tôi đi.”

 

Tôi bị thái độ ngang ngược và vô lý của anh làm đến tức:

 

“Anh có tư cách gì quản tôi?!”

 

“Bốp.”

 

Một cú đ.á.n.h mạnh vào m.ô.n.g tôi.

 

Tần Tiêu nghiến răng, giọng lạnh buốt:

 

“Tôi không có tư cách—thì ai có?”

 

Anh bóp cằm tôi, bắt tôi nhìn về phía Giang Mục đang bị thuộc hạ của anh ghì xuống đất, lạnh lùng cười:

 

“Cậu ta à?”

 

Ánh mắt anh đỏ lên, như đi/ên:

 

“Triệu Lệ, cậu ta là người có tư cách sao? Khó chịu thật đấy. Hay tôi cho người phế cậu ta đi—vậy tôi có tư cách quản cậu chưa?”

 

Không đợi tôi mở miệng, anh ra lệnh:

 

“Đánh. Đánh đến tàn cho tôi.”

 

Tôi hoảng hốt, lập tức quát:

 

“Dừng lại!”

 

Tôi túm lấy cà vạt anh, kéo anh xuống:

 

“Đừng đi/ên nữa. Không liên quan gì đến cậu ta.”

 

Anh cúi đầu, nhìn tôi lạnh như băng:

 

“Không liên quan? Cậu ra nước ngoài, không mang theo phó thủ lĩnh, mà chỉ mang mỗi thằng nhóc ngốc này? Nói không liên quan—cậu nghĩ tôi tin sao?”

 

Anh nhếch môi, giọng chua cay:

 

“Cậu coi tôi là đồ thay thế à? Hay muốn ngủ với mấy người để đội số lộc, sáu sáu hay tám tám gì đó?”

 

Mặt tôi tái đi, không tin nổi:

 

“Anh… vừa nói gì?”

 

Anh bóp mạnh cằm tôi:

 

“Tôi nói cậu muốn ngủ đủ—”

 

Chưa kịp nói hết, tôi đã đ.ấ.m thẳng vào mặt anh.

 

Điều bất ngờ nhất là—anh không né.

 

Cứ để tôi đ.á.n.h thẳng.

 

Cả phòng im phăng phắc.

 

Ngay cả tôi cũng c.h.ế.t lặng.

 

Tôi nghĩ anh sẽ đ.á.n.h trả, đ.á.n.h đến trời long đất lở. Nhưng anh lại ngồi yên chịu đò/n—làm tôi nghẹn đến muốn phát đi/ên.

 

Anh lau vệt m.á.u ở môi, cúi đầu cười nhạt:

 

“Cậu gi/ận? Tại sao? Tôi nói sai gì sao? Trước khi tôi vào… hai người chẳng phải đang định lên giường? Hay có hiểu lầm gì à?”

 

Anh nhìn tôi chằm chằm, như muốn x/é tim tôi ra xem bên trong có anh hay không.

 

Lửa trong n.g.ự.c tôi bùng lên.

 

Lại như vậy.

 

Không cho tôi danh phận, nhưng lại muốn quản tôi như người của anh.

 

Tôi gào lên:

 

“Hiểu lầm hay không liên quan gì anh?! Anh là ai mà xen vào?! Tôi có ngủ tám người một ngày cũng chẳng liên quan đến anh!”

 

Mặt tôi lập tức bị bóp ch/ặt. Gân xanh nổi trên trán anh.

 

Anh nhắc lại từng chữ:

 

“Một. Ngày. Tám. Người?”

 

Lý trí anh vỡ vụn, gương mặt trở nên dữ tợn:

 

“Triệu Lệ! Cậu cư/ớp mất lần đầu của tôi, vậy mà còn dám nói trước mặt tôi là cậu muốn ngủ tám người một đêm? Giỏi! Rất có gan!”

 

9

 

Tôi nghẹn đắng trong lòng, uất và tủi cùng dâng lên, khiến lời nói bật ra toàn chua chát:

 

“Vậy anh muốn tôi làm sao? Chỉ cần tôi không ngủ với người khác là được đúng không? Vậy tôi với anh lên giường, còn với người khác giữ kiểu tình cảm trong sáng, anh hài lòng chưa? Lịch trình ngủ với anh để anh bố trí luôn? Ngủ xong còn phải dành thời gian nấu cơm cho người khác?”

 

Môi tôi đột ngột bị anh chặn lại, anh c.ắ.n mạnh như muốn để lại dấu vết vĩnh viễn.

 

Anh nghẹn giọng vì tức:

 

“Triệu Lệ, cậu thử mà xem—xem tôi có để cậu có cơ hội yêu người khác không.”

Danh sách chương

4 chương
15/12/2025 10:39
0
15/12/2025 10:39
0
15/12/2025 10:39
0
15/12/2025 10:39
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu