Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Anh là một bệ/nh nhân tâm lý cần thật nhiều tình cảm mãnh liệt để được chữa lành.
Còn tôi lại là một người không cảm nhận được tình yêu của người khác.
Hai người lạnh lẽo, trong mùa đông, luôn có xu hướng dựa vào nhau để sưởi ấm.
Tôi không nghe lời bác sĩ, tiến gần lại, giải phóng chút pheromone Omega — nhưng với anh, chỉ như muối bỏ biển.
Anh nghiến răng, giọng run run:
“Đừng ở đây… Cậu sẽ bị thương đấy.”
Dù là Alpha, Bạc Tư Nghiêm không giỏi kiềm chế. Chỉ cần tôi — Omega từng được anh đ/á/nh dấu — đứng trước mặt, là chiếc dụng cụ trên miệng anh đã lắc mạnh, phát ra âm thanh rợn người.
Tôi không phải người thích xen chuyện, nhưng tôi không muốn anh xảy ra chuyện.
Dù sao tôi vẫn còn trông cậy anh nuôi con cho tôi.
Tôi kiễng chân, khẽ hôn lên môi anh qua thiết bị:
“Cơ thể anh đang nói… anh muốn tôi ở lại, đúng không?”
Cơ thể anh khựng lại.
Anh cúi mắt xuống, một tay ôm eo tôi đang r/un r/ẩy.
“Ừ… Muốn.”
Tôi vừa x/ấu hổ vừa gi/ận:
“Không giúp nữa!”
Tôi quay đầu tính bỏ đi.
Nhưng chưa kịp đi, anh đã cúi xuống cắn môi tôi, đ/è tôi xuống đất.
“Bạc Tư Nghiêm, còn có con mà, anh không thể…”
Lúc này, anh như một kẻ đi/ên trầm uất, ánh mắt lạc thần, thì thào:
“Chậc… phiền phức thật.”
Anh cắn lên cổ tôi, tay đặt lên bụng tôi.
Giọng điệu lạnh lùng, vô cảm:
“…Vậy thì để nó c.h.ế.t đi là được rồi.”
Tôi nghe không rõ anh nói gì, chỉ cảm thấy thân thể này quá mạnh mẽ, khiến tôi phải bám lấy anh.
“Anh nói gì…?”
Anh không trả lời ngay, chỉ vùi mặt vào cổ tôi.
Rất lâu sau, ánh đỏ trong mắt anh mới dần tan.
“Không có gì.” Anh hôn lên nước mắt tôi, nhẹ giọng:
“Có con mà, anh sẽ cẩn thận.”
Chương 7
Alpha đúng là giống loài đáng gh/ét.
Tôi chỉ hơi mềm lòng một chút, liền bị anh ta “dắt mũi” đến mức toàn thân mệt rã rời.
Trong kỳ mẫn cảm, Bạc Tư Nghiêm hành tôi thảm quá trời.
Dỗ dành mãi tôi mới ng/uôi ngoai, nhưng anh ta chỉ dỗ được tôi – còn đứa bé thì chịu thua.
Tôi ngồi trên ghế sofa, bày ra dáng “chủ nhân mang long th/ai”, sai khiến anh ta:
"Bạc Tư Nghiêm, con anh muốn ăn đậu hũ chợ Nam, thêm hành với gừng, không xì dầu.
Muốn uống trà sữa… À nhầm, nước ép vị vịt quay ở chợ Bắc, nửa con, ít mỡ."
"Con anh còn muốn đặt… người mẫu nam. Khụ, không, là trà sữa mới đúng."
...
Bạc Tư Nghiêm chẳng bao giờ thấy phiền, chuyện tôi nói, anh đều tự mình làm cho bằng được.
Người giúp việc còn lén khuyên tôi nên ở lại với anh ta lâu hơn.
Dù gì, với thân phận như anh ấy, tìm một Omega trẻ trung, xinh đẹp, môn đăng hộ đối là chuyện quá dễ dàng.
Nhưng họ đâu biết — tôi chỉ muốn “giao hàng” xong là chuồn.
Tôi và anh ta vốn không cùng thế giới.
Bây giờ ăn bám được gì thì cứ tận dụng hết đi, vậy mới đáng!
Không ngờ, chỉ vài ngày sau...
Khi Bạc Tư Nghiêm về nhà, trên tay áo anh dính một vết son môi.
Tôi còn chưa kịp hỏi, anh đã tự giác báo cáo:
"Một Omega đã có chồng, lỡ tay đụng phải anh thôi."
Giải thích với tôi làm gì cơ chứ?
Tôi chẳng buồn quan tâm, còn ngáp cái rõ dài trong lòng anh.
Mãi đến khi nghe thấy anh nói:
"… Là lỗi của anh, không nghĩ đến cảm xúc của em. Nếu em muốn gì…"
Tôi lập tức sáng mắt, nhìn anh long lanh đầy mong đợi:
"Thật hả? Mấy hôm trước em chơi game FPS trên máy anh mà lag quá trời.
Giờ em đổi được card đồ họa mới không?"
Bạc Tư Nghiêm: "…"
Anh ấy có thể chiều tôi mọi chuyện.
Duy chỉ có một điều:
Không được thay kính phòng tắm bằng loại không trong suốt.
Lý do? Anh sợ tôi tắm sẽ bị trượt ngã, làm tổn thương vị "Thái tử bé bỏng" trong bụng.
Thời gian lâu dần, tôi chẳng biết có bị ngã không.
Chỉ biết rằng, mỗi lần tôi bước ra từ phòng tắm, “cậu em” của anh ta đều rất… lễ phép chào hỏi.
—— Đúng là… quá lễ phép luôn rồi!
Khác với “cảnh tượng phía dưới”, phía trên anh lại mặc đúng kiểu “cấm dục văn nhã”.
Bộ đồ ngủ kiểu rộng, mấy cúc trên cố tình không cài, để lộ xươ/ng quai xanh và vài giọt nước chảy xuống từ cổ – quá gợi cảm.
Mà cái người này, như thể hoàn toàn không hay biết gì cả.
Thấy tôi im lặng, anh mỉm cười:
"Sao? Hôm nay con không quậy em à? Muốn anh giúp xoa bụng không?"
Có lẽ do ánh mắt anh quá chân thành…
Tôi chẳng phân biệt nổi, người này là thật ngây thơ hay giả nai.
Tôi đỏ mặt, lúng túng chạy nhanh lên giường, chui tọt vào chăn.
Gương mặt tôi dưới lớp chăn nóng đến mức như sắp chảy m/áu.
Tôi lại hé mặt ra, lật quyển sách đang cầm sai chiều trên tay anh.
Bạc Tư Nghiêm nghiêng người lại gần, tôi lập tức bị bóng anh che phủ.
Đốt ngón tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng tôi, tỏa ra pheromone Alpha để xoa dịu.
Nhưng… anh chẳng có ý định rời đi.
"Bạc Tư Nghiêm…" – tôi gọi.
Không có tiếng đáp.
Tôi xoay người nhìn lại — và phát hiện anh đã ngủ từ lúc nào.
Gương mặt uể oải, thở đều nhẹ nhàng.
… Ể, ngủ thật rồi hả?
Tôi tháo kính anh ra, vừa định cất thì ánh mắt lại chạm vào khuôn mặt đang ngủ — rõ đẹp trai, mày khẽ nhíu lại.
Trước đó tôi đã tự nhủ nhiều lần:
"Anh ta đối xử tốt với mình là vì đứa nhỏ."
"Mình ở lại đây cũng chỉ vì đứa nhỏ thôi."
Chương 6
Chương 213
Chương 39
Chương 9
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook