Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Dù phòng ngủ phụ vẫn chưa dọn dẹp, nhưng mấy đêm liền chúng tôi ngủ cùng nhau, đến hôm nay Giang Mặc Gia có vẻ hơi bức bối, nên chuyển ra sofa ngủ.
Tối đến tôi trằn trọc không ngủ được, thấy có lỗi, cảm xúc hơi trống trải và khó hiểu, lại có chút hồi hộp không tên.
Tôi không nhịn được, định ra gọi anh vào giường ngủ, để tôi ngủ sofa.
Nhưng vừa mở cửa đã nghe thấy âm thanh rất nhỏ, cùng hơi thở nặng nề, kìm nén.
Giang Mặc Gia mấy ngày nay bị đ/è nén quá mức, lúc này đang tự giải tỏa, không nghe thấy tôi mở cửa.
Tới khi tôi đến gần, anh mới nhận ra.
Anh nhíu ch/ặt mày, trong mắt ánh lên tia nguy hiểm, nhưng không dừng lại, bàn tay dưới lớp chăn vẫn còn đang hoạt động.
Ánh mắt sắc bén của anh chợt nhìn thẳng vào tôi, khóa ch/ặt lấy ánh mắt tôi.
Tôi gi/ật mình, nhìn thấy động tác của anh, thoáng ngơ ngẩn.
Giọng anh trầm khàn vang lên: “Về phòng.”
Tôi vô thức rùng mình, lẽ ra phải quay đi, nhưng không hiểu sao lại bước đến.
Giữa bóng tối, tôi lí nhí hỏi: “Anh… cần em giúp không?”
Nói xong mặt tôi đỏ bừng, cảm thấy lúng túng đến mức không biết để tay chân vào đâu.
Lại nhìn ánh mắt sắc lạnh của anh, tôi luống cuống lặp lại: “Em giúp được không?”
Giang Mặc Gia nuốt khan, đột nhiên ngồi dậy, chăn nơi thắt lưng trượt xuống một phần.
Tôi không do dự nữa, bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh.
Tay vừa đưa ra đã định rút lại, nhưng bị anh giữ ch/ặt, không cho rút về.
Tôi mở to mắt, sợ hãi, nhưng vẫn cố lấy dũng khí, ghé đến hôn nhẹ lên mặt anh.
Tôi thực sự lo, lo rằng bản thân đã tưởng bở, nhưng cũng không nhịn được mà nghĩ, có lẽ anh cũng có cảm giác với tôi.
“Xoạt” một tiếng, anh giữ ch/ặt eo tôi, dùng lực đ/è tôi xuống sofa.
Chiếc sofa không hẹp, nhưng với hai người đàn ông trưởng thành thì vẫn hơi chật, thân thể va chạm liên tục.
Anh mạnh mẽ hôn lên môi tôi.
Tôi run lên, rồi cũng vòng tay ôm lấy cổ anh đáp lại.
Không ai nói gì, chỉ có bản năng và khát khao tuôn trào.
Mọi động tác đều cuồ/ng nhiệt, như muốn nuốt chửng tôi.
Rõ ràng, anh đã thực sự hồi đáp tình cảm của tôi, chứ không phải tôi đơn phương.
Tôi không xa lạ gì với sự thân mật giữa hai người đàn ông, chẳng những từng đọc, còn từng vẽ.
Khi nằm sấp, tôi cũng rất tự nhiên phối hợp với anh.
Giang Mặc Gia gần như phát đi/ên.
Thân thể anh áp ch/ặt lên tôi, hơi thở gấp gáp, thì thầm bên tai tôi: “Nguyên Di… chúng ta ở bên nhau đi… được không?”
Anh đã nhịn rất lâu, cảm xúc dâng trào, từng ánh mắt, từng cái chạm đều tràn ngập chiếm hữu và khát vọng.
Tôi bị anh gọi đến rúng động, cảm giác căng thẳng không phải sợ hãi, mà là vì điều sắp xảy đến quá mới mẻ.
“Ừm.” Tôi đáp rất khẽ nhưng chắc chắn, “Được.”
Giang Mặc Gia nắm lấy mặt tôi rồi cúi xuống hôn, động tác mạnh mẽ khiến đầu óc tôi tê dại, chỉ có thể mặc anh dẫn dắt.
Giữa những người đàn ông trưởng thành, sự m/ập mờ luôn là thứ cùng tồn tại và qua lại, tôi thừa nhận từ lúc chúng tôi nhìn nhau lần đầu, đã có một lực hút khó tả kéo đến, khiến không khí luôn mơ hồ và hỗn lo/ạn.
Tôi bị anh trêu chọc đến mức toàn thân nổi lên từng mảng ửng hồng, những dấu vết ám muội loang lổ như sao.
Mấy ngày liền đều không kiềm chế được.
Giang Mặc Gia vừa mạnh mẽ vừa cao lớn, anh bế tôi đi khắp phòng, làm tôi sợ bị ngã nên cứ ôm ch/ặt lấy anh.
Cả người được anh phủ bằng chiếc chăn mỏng, sau đó bị đẩy nhẹ vào tường.
Giang Mặc Gia nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Anh thấy những bức vẽ của em rồi.”
Tôi run b/ắn: “Đúng… xin lỗi.”
Nói vậy chẳng khác gì tự thú — bởi làm sao anh biết đó là cảm hứng lấy từ chính anh chứ.
Nên tôi vội bổ sung: “Chỉ là… em thấy anh rất có sức hút, không cố ý đâu.”
Anh giữ lấy đùi tôi, dùng lực bóp nhẹ, để lại một dấu ửng đỏ mơ hồ.
Cơn tê nhẹ khiến người tôi gi/ật lên.
Khóe môi Giang Mặc Gia cong lên, tim tôi thót lại.
Anh ôm tôi vào phòng thay đồ, động tác vừa mạnh vừa dứt khoát, ép tôi dựa lên mặt gương.
Tiếp xúc lạnh buốt làm tôi run lên, không thể phản kháng chút nào.
Vòng n.g.ự.c rộng và nóng của anh áp sát lưng tôi, sự chênh lệch màu da và tỉ lệ cơ thể thể hiện rõ trong gương.
Anh cúi xuống, c.ắ.n nhẹ tai tôi, giọng thấp: “Bảo bối, nhìn đi. Như vậy… đủ khiến em rung động chưa?”
Tôi bật một tiếng nhỏ, tay đang chống lên gương nắm lại thành quyền, đầu óc tê dại, chỉ có thể lắp bắp những câu khiến anh hài lòng.
Mấy ngày nay thật quá mức.
Trên người Giang Mặc Gia toàn là vết cào của tôi, chỉ cần hai người chạm vào nhau, anh sẽ giữ cằm tôi mà hôn, hôn đến khi cả hai lăn vào nhau.
Cảm xúc của anh như không có đáy, cùng với tình cảm anh không giấu giếm, đều mãnh liệt và cuồn cuộn.
Trải qua vài ngày như thế, dù anh không ra ngoài, tôi vẫn phải đến công ty một chuyến.
Bộ truyện tranh năm ngoái được thỏa thuận chuyển thể anime, tôi cần gặp biên tập để bàn tiếp vài việc.
Dù đa phần đã bàn online, tôi chỉ cần đến họp một buổi.
Giang Mặc Gia cũng có việc ra ngoài, thế nên đưa tôi đến tận nơi, dặn khi về phải gọi để anh đến đón.
Nhưng tôi sợ ảnh hưởng công việc anh, nên lúc về chỉ nhắn tin rồi tự gọi xe.
Không ngờ lại gặp người hâm m/ộ đã gần một tháng không thấy.
Bình luận
Bình luận Facebook