Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
6
Về đến nhà anh, đã hơn chín giờ tối.
Trần Triệt bị đặt thẳng lên giường.
Tôi chuẩn bị đủ loại đồ giải rư/ợu cho anh.
Anh mỗi lần s/ay rư/ợu đều khá ngoan, nhưng giữa chừng chắc chắn sẽ dậy để rửa mặt và uống nước nóng.
Vì thế tôi vào bếp nấu nước cho anh.
Khi nước sôi, tôi đổ vào bình giữ nhiệt rồi quay người định rời khỏi bếp.
Vừa quay lại thì thấy Trần Triệt đang đứng tựa tường trước cửa bếp.
Chưa kịp để tôi nói gì, anh đã mở miệng: “Vợ à, em đến thăm anh rồi à?”
Tôi: ?
Gọi ai thế?
Anh tưởng tôi là ai?
Tôi còn không biết anh có vợ đấy.
Lúc tôi còn đang đờ ra, anh đã bước tới ôm ch/ặt lấy tôi.
“Sao em lại bỏ rơi anh đột ngột như vậy? Tội cho anh quá rồi.”
“Em không biết đâu, không có em bên cạnh, anh rất khó chịu. Những Omega kia toàn có mùi, đám Alpha hôi cũng thế, ngày nào cũng khiến anh chóng mặt. Sao em lại chuyển công tác chứ?”
“Hôm nay anh nói với Trần Viễn, cậu ta còn cười nhạo anh, anh tủi thân lắm. Những người thay em làm việc cũng chẳng ai làm được ra h/ồn. Trước đây ra chiến trường, em là chỗ dựa tinh thần cho anh. Giờ em chuyển về hậu cần rồi, sau này anh ra trận sẽ cảm thấy trống rỗng lắm.”
“Trần Viễn cái tên khốn kia còn có vợ đi theo ra chiến trường, còn anh thì không có!”
“Thế giới này thật bất công.”
Tôi nghe anh lảm nhảm s/ay rư/ợu, không muốn đáp lại, cứ để anh nói cho hả.
Còn chuyện anh gọi tôi là “vợ”, tám phần là do uống say, hoặc là nhân cách thứ hai đang trỗi dậy hỗn lo/ạn trong đầu anh.
Sau khi khóc lóc kể lể xong, anh tự đi rót nước nóng, rồi đi rửa mặt.
Sau đó, anh đàng hoàng nằm trên giường, kéo chăn đắp kín người.
Anh mở mắt nhìn tôi, rồi ngoắc tay: “Vợ ơi, qua ngủ đi.”
Tôi bước đến cạnh giường anh, nhét hai cánh tay anh vào trong chăn. “Nhắm mắt lại, ngủ cho ngoan.”
Nói xong, tôi cũng không khách sáo, hôn lên mặt anh một cái.
Dù sao nhân cách thứ hai của Trần Triệt cũng là chồng tôi, hôn một cái cũng chẳng sao.
Anh ngoan ngoãn nhắm mắt, ngủ thiếp đi.
Đã quá muộn, nếu tôi còn lộn về nhà thì mất thời gian quá, nên tôi chọn ngủ lại phòng bên cạnh.
Trước đây mỗi lần anh bệ/nh hay có tiệc tùng gì, đều do tôi chăm sóc, nên phòng đó vốn đã là của tôi, quần áo trong tủ cũng toàn là đồ của tôi, có thể dùng bất cứ lúc nào.
Sáng hôm sau, tôi đ.á.n.h thức anh dậy, rồi đi thẳng đến Bộ Tổng Chỉ huy.
Anh nhìn tôi rời đi với vẻ mặt nặng nề.
Trước kia là phó quan của anh, tôi luôn chăm lo đến khi anh ăn sáng xong rồi mới cùng anh đến đơn vị.
Nhưng bây giờ tôi không còn là phó quan của anh nữa, nên không còn nghĩa vụ đó.
7
Đến tháng thứ ba của t.h.a.i kỳ, tôi lại được yêu cầu làm một đợt kiểm tra, kết quả vẫn rất tốt.
Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, vì bình thường Omega m.a.n.g t.h.a.i sẽ không thể rời xa Alpha của mình.
Thậm chí nếu không có tin tức tố từ Alpha, cả mẹ và con đều có thể gặp vấn đề.
Nhưng tôi lại không gặp tình trạng gì cả.
Cơ thể tôi vẫn ổn, t.h.a.i nhi cũng phát triển tốt.
Tuy vậy, bác sĩ vẫn khuyên rằng Trần Triệt nên thường xuyên cung cấp tin tức tố cho đứa nhỏ, như vậy sẽ giúp bé khỏe mạnh hơn.
Hơn nữa, chẳng biết ngày nào trong tương lai có thể bé sẽ cần lượng lớn tín hiệu tố.
Tất cả những người biết kết quả khám của tôi đều không thể tin nổi.
Một người mang giới tính thấp kém như tôi mà lại có thể có t.h.a.i thuận lợi như vậy.
Họ trong lòng thì cười nhạo tôi vì giới tính, còn tôi trong lòng lại kh/inh họ chẳng khác gì súc vật.
Thật ra, từ nhỏ suy nghĩ của tôi đã khác họ.
Trong mắt tôi, Alpha hay Omega đều là đối tượng đáng kh/inh.
Bọn họ chỉ là sinh vật bị tin tức tố và d.ụ.c vọng chi phối mà thôi.
Tôi luôn kh/inh thường họ, nhưng chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài.
Vì tôi sợ bị ám sát.
Dù sao về thể lực, tôi thực sự không bằng Alpha.
Tôi gặp Trần Triệt lần đầu cách đây năm năm, khi ấy anh vẫn chỉ là Alpha cấp A.
Nhưng anh rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ ai tôi từng gặp.
Tôi từng vô tình gặp anh vài lần vào kỳ mẫn cảm, gương mặt kìm nén, bị kh/ống ch/ế bởi d.ụ.c vọng, lại càng xinh đẹp hơn.
Tôi vốn không phải người tốt, nhìn dáng vẻ ấy, tôi thèm muốn thân thể anh.
Không ngờ ba năm trước, anh đột ngột trở thành Alpha cấp S, kèm theo là rối lo/ạn nhân cách trong kỳ mẫn cảm.
Ngay hôm đó, tôi đã ngủ với nhân cách thứ hai của anh, để anh đỡ phải giày vò.
Tôi vừa muốn chiếm lấy anh, vừa coi như đã c/ứu anh.
Chỉ không ngờ sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên anh làm là quỳ xuống xin lỗi tôi.
“Xin lỗi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Tôi: tôi không cần anh chịu trách nhiệm.
Sau khi tỉnh táo, anh còn tự tiêm thêm vài mũi t.h.u.ố.c ức chế.
Sau đó lại quỳ trước mặt tôi c/ầu x/in tha thứ, vì anh cho rằng mình đã ép buộc tôi.
Còn tôi thì chỉ đơn giản giơ chân, từ bụng anh đạp một đường xuống dưới.
Tôi nhấn ngón chân vào n.g.ự.c anh hai cái, lạnh lùng nói: “Muốn chịu trách nhiệm thì chơi thêm lần nữa đi.”
Từ đó trở đi, chúng tôi thành mối qu/an h/ệ ngầm – gặp nhau mỗi tháng một lần.
Anh coi tôi là người yêu, còn tôi chỉ coi anh là bạn giường.
Tôi không ngờ nhân cách thứ hai của anh lại dễ dỗ như vậy, chỉ vài lần đã yêu tôi đến tận xươ/ng tủy.
Anh còn nói với tôi: “Yêu từ lúc nào không rõ, nhưng càng yêu lại càng sâu.”
Chương 15
Chương 16
Chương 22
Chương 6
Chương 18
Chương 6
Chương 8
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook