Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi thở phào, đành ngượng ngùng làm theo ánh mắt nhìn chằm chằm của cậu ấy, làm một bộ bài thể d.ụ.c thiếu nhi.
Đợi cậu ấy nhìn tôi đến mức buồn ngủ, tôi mới thở dốc bò lên giường Bạch Hành.
Lén hôn một cái, rồi yên tâm trở về giường mình.
Tình bạn của tụi tôi kiên cố vững chắc!
Sáng hôm sau, Bạch Hành đứng trước gương trong nhà vệ sinh, cau mày nhìn môi mình, rồi lại nhìn tôi.
Tôi mím môi đầy guilty, nhưng cậu ấy chẳng nói gì cả.
Bạch Hành lúc ngủ đôi khi rất ngoan, đôi khi lại không.
Nên thỉnh thoảng sẽ như lần trước, lỡ ôm tôi vào lòng như búp bê.
Mà ngày nào bị ôm thì tôi ở trong lòng cậu ấy sẽ nhân cơ hội hôn thêm vài cái.
Sáng nào Bạch Hành cũng đứng đơ ra trước gương.
Qua vài ngày, Bạch Hành đứng trước gương nhìn có vẻ không bình thường nữa rồi.
Cậu ấy sờ môi mình.
Nhìn chằm chằm vào khóe môi tôi lại sưng lên.
Cuối cùng cũng phát hiện ra điều gì đó.
Cậu ấy xụ mặt bước tới gần.
"Tống Thừa, anh nói xem, tại sao môi em không sưng, môi anh cũng không sưng. Mà hễ ngày nào môi em sưng thì môi anh cũng sưng?"
11
"Chă... chắc là tại tụi mình ăn chung chăng." "Mà tụi mình có ăn ớt đâu." "Có khi căn tin cho ớt mà nhỏ quá mình không thấy."
Tôi cuống cuồ/ng giải thích, cài nút áo rồi đỏ mặt rời khỏi nhà vệ sinh.
Ký túc xá tụi tôi thỉnh thoảng lại rủ nhau đi karaoke.
Hôm nay đúng lúc tới ngày tụ họp.
Trong phòng, có một bạn thắng trò chơi, bắt mọi người khai là đã mất nụ hôn đầu chưa.
"Chưa còn nữa."
Tôi thì đưa cho Bạch Hành rồi.
Tôi vừa nói xong là Bạch Hành mặt lạnh ngay, nhìn tôi đầy u oán, giọng không có cảm xúc gì mà trả lời.
"Còn."
Khóe môi tôi gi/ật giật.
Không còn nữa đâu anh.
Anh trả lời sai rồi.
Bạch Hành đột nhiên nhìn chằm chằm vào môi tôi đang run run, như thể phát hiện ra gì đó.
"Tống Thừa." "Hả?" "Anh nói coi hôn dữ quá có làm môi bị sưng không?"
"Tôi... tôi không biết."
Bạch Hành kéo gần khoảng cách giữa tôi và cậu ấy, ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý.
"Anh không phải từng hôn rồi à? Chắc có kinh nghiệm nhỉ?"
"Tàm... tàm tạm thôi, kinh nghiệm cũng thường thường." Tôi r/un r/ẩy, lúng túng uống một hớp rư/ợu.
Tối hôm đó, tôi uống đến đầu hơi choáng.
Sau khi tắt đèn, tôi khó khăn bò xuống khỏi giường mình.
Ngẩng đầu liếc thử một cái, may quá Bạch Hành ngủ rồi, nếu không tôi còn phải gồng mình nhảy bài thể d.ụ.c nữa.
Tôi yên tâm bò lên giường Bạch Hành, nằm đ/è lên ng/ười cậu ấy.
Nhắm đúng môi cậu ấy, tôi trong cơn choáng nhẹ liền hôn xuống.
Trong miệng cậu ấy cũng có mùi rư/ợu nhè nhẹ.
Tôi nếm thử, hơi ngọt.
Vừa định rút môi ra.
Còn chưa rút ra được, đôi mắt Bạch Hành đột ngột mở ra.
Môi tụi tôi vẫn còn dính vào nhau, bằng chứng quá rõ ràng, vậy mà cậu ấy vẫn hỏi kiểu biết rõ còn hỏi.
"Tống Thừa, môi tôi sao lại sưng?"
12
Tôi hít vào một hơi lạnh, theo phản xạ đưa tay đậy mắt Bạch Hành lại.
Lông mi của cậu ấy khẽ cọ vào lòng bàn tay tôi từng chút.
Tôi cố nhịn nhột, không bỏ tay ra.
Quá x/ấu hổ rồi.
Môi Bạch Hành hơi nhúc nhích, như muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói ra.
Lần đầu tiên tôi hôn một người đang mở mắt.
Người sống hẳn hoi.
Tay cũng nhột quá, tôi đành ấn mạnh hơn một chút.
Đừng chớp mắt nữa.
Để không phải x/ấu hổ nhìn cậu ấy, tôi định đợi cậu ấy ngủ say rồi mới rút lui.
Nhưng có lẽ vì uống rư/ợu.
Chưa bao lâu tôi đã kiệt sức, nằm ngủ gục trên người Bạch Hành.
Đến khi tôi tỉnh lại thì trời đã sáng, người tôi đang được đắp chăn của Bạch Hành.
Tôi sao lại chui vào trong chăn rồi?
May mà tỉnh sớm, tranh thủ lúc Bạch Hành chưa dậy, tôi cuống cuồ/ng bò về giường mình.
Thay đồ ngủ, bước xuống giường, tôi liền chạm mặt Bạch Hành đang nằm giường dưới.
Mặt tôi đỏ bừng.
Thật ra tôi là một cậu trai rất rụt rè.
Là dân quê lên thành phố lâu vậy rồi mà cũng chỉ dám lén hôn anh em thôi. Bảo tôi đường hoàng mà hôn thì tôi sợ lắm.
Mặc dù với dân thành phố như Bạch Hành, hôn bạn thân chắc chẳng là gì.
Nhưng mà nếu bị phát hiện thì vẫn ngại c.h.ế.t đi được.
Tôi nhìn chỗ khác, không nói gì, cúi đầu mang giày.
Mang xong tính chạy ra khỏi phòng, thì bị hai múi cơ bắp chặn đường.
Bạch Hành vừa mới cởi áo chuẩn bị đi tắm sáng.
Cậu ấy chống tay lên cửa, cau mày nhìn xuống tôi.
Giọng điềm đạm.
"Đi ăn sáng mà không đợi tôi?"
Tôi lại nghiêng người, chui dưới khuỷu tay cậu ấy chạy mất…
13
Vừa đến căn tin thì Bạch Hành cũng nhanh chóng đuổi theo.
Cậu ấy ngồi phịch xuống đối diện tôi, đưa tay lau khóe miệng tôi.
Tôi rùng mình tránh đi.
Ngày nào cậu ấy cũng lau, nhưng sao hôm nay thấy là lạ?
Nghĩ đến chuyện Bạch Hành bắt quả tang tôi lén hôn cậu ấy, tôi ngượng chín mặt, chẳng biết làm gì.
Tôi né tránh cậu ấy cả ngày hôm đó.
Tối đến, sau khi tắt đèn, tôi ngoan ngoãn nằm trên giường mình.
Tối nay không hôn nữa.
Dù giữ gìn tình bạn rất quan trọng.
Nhưng tôi thực sự là người nhát gan, không quen được với lối sống thành phố.
Mặt tôi nóng ran khi nghĩ ngợi.
Tôi muốn về quê.
Rèm giường bỗng bị ai đó kéo mạnh ra, khuôn mặt đẹp trai của Bạch Hành ló ra.
Giọng cậu ấy bình tĩnh.
“Sao hôm nay không tới?”
Cậu... cậu... cậu... sao còn chủ động hỏi chuyện này?!
X/ấu hổ quá đi mất!
Rồi cậu ấy hỏi tiếp:
“Tránh mặt tôi à?”
“Không... không có mà.”
Bình luận
Bình luận Facebook