Trai thẳng say rượu cứ đòi cởi quần tôi

Trai thẳng say rượu cứ đòi cởi quần tôi

Chương 4

15/12/2025 10:40

Trời chưa sáng tôi đã phi vào nhà vệ sinh xối nước lạnh, trở lại thấy ký túc trống không mới nhận ra — Lục Minh không quay lại nữa.

 

Tôi buồn bã, nhón chân lấy gối từ giường anh ôm vào lòng.

 

Hôm qua ôm gối anh ngủ, hôm nay ôm luôn anh… giờ còn gì để mất đâu?

 

Sau một trận cáu nhẹ, tôi ôm gối ngủ say một giấc.

 

Lần này không mơ thấy anh nữa, mà mơ thấy lúc tôi cùng ông làm đồ gỗ.

 

Ông tôi không có gì đặc biệt, chỉ làm thuê đóng đồ cho người ta, một mình nuôi bố tôi đến khi ông lấy vợ.

 

Ai ngờ năm mẹ tôi mang th/ai tôi, là lúc làng có lũ lớn. Bố tôi xung phong chống lũ rồi mãi mãi không về.

 

Tới khi tôi 5 tuổi, nhà mưa to, một lá bùa gỗ từ trên núi trôi xuống, mang theo phần xươ/ng tay — di cốt của bố mới được tìm thấy.

 

Ngày bí thư thôn mang phần xươ/ng ấy về, ông tôi khắc phù bình an suốt cả ngày trong sân.

 

Từ ngày đó, tôi chính thức học nghề điêu khắc.

 

Thứ đầu tiên tôi khắc cũng là bùa bình an.

 

Ông tôi không biết chữ, không chê bùa vô dụng, chỉ tự trách mình không khắc đủ, không bảo vệ được con trai.

 

Tính ông từ đó cũng dần dịu lại.

 

Trước kia tôi bị b/ắt n/ạt, ông còn dẫn tôi đi đòi lẽ phải, sau này thì không nữa.

 

9

 

Trong mơ tôi khóc ướt cả gối, tỉnh dậy bụng đã đói cồn cào.

 

Tôi vội m/ua chút đồ ăn trưa, vừa về tới ký túc thì Trình Hòa gọi điện lo/ạn xạ:

 

“Mạc Tri Nam! Đừng về ký túc vội!

 

“Chuyện hot search đáng ra sắp lắng rồi, hai thằng bạn cùng phòng ng/u của cậu lại khai luôn tên trường ra! Giờ tụi nó chắc về đ/ập cậu rồi!”

 

Vừa dứt lời, cửa bị mở từ bên trong.

 

Đồ đạc rối tung, d.a.o khắc mất tiêu.

 

Giường cũng bị sơn vấy loang lổ như hiện trường án mạng.

 

Vương Hạo khoanh tay, mặt vặn vẹo như quả bóng bay sắp n/ổ, đứng cạnh là Trương Vĩ — như cây tre sống.

 

“Thấy chưa? Tao nói mà, chính nó.”

 

Vương Hạo tiến lại, túm cổ áo tôi:

 

“Mày đoán xem trường mà biết chuyện này, có đuổi học mày không?”

 

Vừa nói vừa giơ tay đ.ấ.m vào mặt tôi.

 

Khoảnh khắc ấy, tôi như quay lại tuổi thơ, bị đ/è trong ngõ đ/á/nh hội đồng.

 

Tôi nhắm ch/ặt mắt, chờ cơn đ/au ập đến — nhưng không có gì cả.

 

Mở mắt ra — Lục Minh đã chặn cú đ/ấm, mặt lạnh đến đ/áng s/ợ:

 

“Hay đoán xem hôm nay mày có ra khỏi đây được không?”

 

Nghe nói trong mấy người bạn cũ bị Lục Minh đ/á/nh có bạn của Vương Hạo.

 

Vương Hạo chắc là người hiểu rõ nhất Lục Minh đ/áng s/ợ cỡ nào.

 

Cả phòng hỗn lo/ạn, tôi vội kéo Lục Minh chạy ra ngoài.

 

Tay anh bị thương, khớp ngón tay đỏ rực.

 

“Anh phải xử lý ngay, có va phải thanh sắt rỉ không? Có cần tiêm ngừa uốn ván không? Có mang thẻ bảo hiểm không?”

 

Tôi khẽ nắm tay anh, lo lắng không thôi.

 

Ngẩng đầu — Lục Minh đang nhìn tôi chăm chú, tay lớn bao lấy tay tôi.

 

“Mạc Tri Nam, nhà tôi có th/uốc. Đừng run.”

 

Tôi lúc này mới nhận ra mình thất thố.

 

Sao lại nắm tay người ta? Nhưng trong đầu có một giọng khác phản bác: “Anh em tốt nắm tay thì sao?”

 

Tôi bước theo cái bóng của anh, nội tâm đấu tranh xong xuôi, chân tôi đã lỡ bước vào nhà Lục Minh mất rồi.

 

“Suy nghĩ gì thế? Không phải bảo giúp tôi bôi th/uốc sao?”

 

Tôi nhận hộp th/uốc, bắt đầu bôi cho anh từng chút.

 

Làm điêu khắc nên tôi bị thương thường xuyên, tay đầy vết s/ẹo nông sâu, nên xử lý vết thương thế này chẳng khó khăn gì.

 

“Mạc Tri Nam.”

 

Lục Minh đột nhiên gọi tên tôi.

 

Lần thứ hai rồi.

 

Hôm nay là lần thứ hai anh gọi tên tôi.

 

Tôi ngẩng lên mới nhận ra — chúng tôi đang ngồi rất gần nhau.

 

Hơi thở quấn lấy nhau, từ xa nhìn chẳng khác nào hai con thiên nga ôm cổ quấn quýt.

 

Tim tôi đ/ập thình thịch. Không biết tim anh có vậy không?

 

Nhưng Lục Minh hỏi:

 

“Lúc Vương Hạo ra tay, sao cậu không né?”

 

Tôi nuốt khan — cái này giải thích sao đây?

 

Đánh lại không được, nên thôi chịu trận. Chờ họ chán rồi sẽ tự bỏ.

 

“Anh thấy tôi vô dụng lắm đúng không?”

 

Từ nhỏ đến lớn, bị người ta chê như thế quen rồi.

 

Nhưng khi phơi bày bản thân trước mặt anh, mặt tôi vẫn nóng ran.

 

Chưa nghe anh trả lời, tôi đã định rút lui, thì bị anh nắm ch/ặt cổ tay:

 

“Là bạn trai cậu nói thế hả?”

 

Tôi ngớ người, mới hiểu anh đang nói tới người trong vụ hot search hôm trước.

 

Chưa kịp đáp, anh đã kéo tôi ngồi xuống:

 

“Cậu không vô dụng. Chịu đựng cũng cần dũng khí. Nhưng cậu nghĩ nhịn rồi mọi chuyện sẽ qua?

 

“Họ hành cậu như vậy, vì biết cậu sẽ nhịn.

 

“Mạc Tri Nam, cậu đúng là… ngốc c.h.ế.t đi được.”

 

Tôi nhìn anh, mãi không nói nên lời.

 

Ông tôi chỉ biết dạy tôi nhịn. Chỉ có Lục Minh nói: “Tại sao không phản kháng? Cậu ngốc c.h.ế.t đi được.”

 

10

 

Không thể ở lại ký túc xá, tôi mặt dày dọn đến nhà Lục Minh ở tạm.

 

Tôi cuộn người trên ghế sofa ngủ thiếp đi, một đêm không mộng mị. Nhưng khi tỉnh dậy lại thấy… mình đang nằm gọn trong vòng tay Lục Minh.

 

Anh vẫn chưa thức. Một tia nắng luồn qua khe rèm, rơi đúng lên hàng mi của tôi.

 

Hôm qua còn ôm gối anh ngủ, hôm nay thì ôm luôn cả người anh.

 

Mạc Tri Nam ơi Mạc Tri Nam, mày càng ngày càng "giỏi giang" đấy!

 

Tôi nhẹ nhàng nhấc người dậy, nhưng tay trượt một cái, nguyên cả khuôn mặt đ.â.m thẳng vào hõm cổ anh.

 

Trên người Lục Minh luôn có mùi bạc hà mát lạnh. Tôi vô thức hít một hơi, vừa ngẩng đầu lên thì… anh đang mở mắt nhìn tôi.

 

Không khí có phần lúng túng.

 

Đã lẻn vào giường người ta còn chưa đủ, lại còn hít người ta như kẻ bi/ến th/ái nữa chứ…

Danh sách chương

5 chương
15/12/2025 10:40
0
15/12/2025 10:40
0
15/12/2025 10:40
0
15/12/2025 10:40
0
15/12/2025 10:40
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu