Cả Alice và Andrew đều trở nên nổi tiếng.
Rất nhiều kỵ sĩ đã đến xin lời khuyên sau khi nhìn thấy k i ế m t h u ậ t tuyệt vời và chuyển động nhanh nhẹn của Alice.
Trong lời nói và hành động của bọn họ không dám có chút m ạ o p h ạ m mà toàn tâm toàn ý tôn trọng.
Về phần Andrew, sau đó trở thành trò cười cho mọi người.
“Cuối cùng, ta đã không bị Andrew đến làm phiền nữa.” Annie cảm thán “ Dù ta có gả cho một thường dân, cũng không muốn gả cho tên n g ô n g c u ồ n g n g ạ o m ạ n kia.”
“Đừng lo, công chúa Annie yêu quý của ta, mệnh của em sẽ trở thành Vương Hậu của đế quốc Wayne, làm sao có thể gả cho một thường dân được chứ.”
Giọng nói h u n g á c và n h a m h i ể m của hoàng tử Howard từ phía sau truyền đến.
“Anh trai, ý anh muốn nói là gì?”
“Vương quốc Wayne vừa đưa thư tới, nếu như công chúa thành Lantis có thể gả cho hắn, từ nay về sau hai nước sẽ thành lập liên minh sẽ không g â y c h i ế n với nhau.”
Annie sắc mặt t á i n h ợ t:
“Không! Đừng!”
Alice cũng nhíu mày.
“Vua của vương quốc Wayne năm nay cũng đã hơn năm mươi tuổi, còn già hơn cả cha của chúng ta.”
“Cha đã đồng ý.” Trong thanh âm của hoàng tử Howard lộ ra một chút sung sướng.
Hắn n g h i ề n n g ẫ m nhìn ánh mắt rưng rức của Annie, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt của Alice.
“Nếu ngươi muốn ở lại Lantis, có thể trở thành kỵ sĩ của ta.”
Alice ngữ khí kiên quyết:
“Không được thưa hoàng tử Howard, tôi là kỵ sĩ của công chúa Annie.”
“Chà, thật đáng tiếc. Hy vọng ngươi có thể bảo vệ tốt em gái thân yêu của ta. Chúc hai ngươi, có một chuyến đi bình an.”
Howard rời đi với một nụ cười c ợ t n h ã.
Alice nhìn bóng lưng Howard và cảm thấy bất an trong lòng.
Bình luận
Bình luận Facebook