Cái gì?
Anh ấy gọi cho Thẩm Dương?!
Vậy bây giờ chẳng phải đang phát trực tiếp sao?
Tôi gi/ật mình, không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp cắn ch/ặt lấy lưỡi của Thẩm Tịch.
Anh rên một tiếng, đ/au đến buông lỏng.
Tôi chớp lấy cơ hội gi/ật điện thoại, lập tức cúp máy.
"Anh đi/ên rồi hả?! Tại sao gọi cho Thẩm Dương?!"
Thẩm Tịch nhếch môi:
"Sao? Căng thẳng à? Sợ em trai anh gh/en, buồn lòng?"
Tôi hít sâu một hơi:
"Em không có cái sở thích bi/ến th/ái đó!"
"Vậy à? Nhưng anh thì sống theo đúng bốn chữ—"
"Ăn miếng trả miếng."
Ánh mắt anh tối sầm lại:
"Em dám bắt anh nghe, thì vì sao anh không thể bắt nó nghe?"
Trong đầu tôi bỗng vang lên một đoạn ký ức.
Cuộc gọi ở sân bóng khi nãy—Thẩm Tịch đột ngột cúp máy...
Tôi cố trấn tĩnh:
"Thẩm Tịch, em với Thẩm Dương—"
"Đủ rồi! Anh không muốn nghe."
Anh gắt lên, đầy cáu kỉnh.
Nhưng trong ánh mắt lại thoáng lên vẻ... sợ hãi?
Anh quay lưng đi, bước tới cửa sổ sát đất.
Im lặng một lúc, anh lên tiếng, giọng tự giễu:
"Yên tâm đi. Anh chưa gọi cho nó."
"Anh chưa đi/ên đến mức đó."
Khói trắng bay lên rồi tan ra.
Thẩm Tịch hút th/uốc rất mạnh.
"Rồi, c/ắt đ/ứt với Thẩm Dương đi, về nước với anh. Anh có thể xem như..."
"Thẩm Tịch, chúng ta chia tay đi."
Chương 6
Chương 84
Chương 9
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook