1.

Sau khi thi đậu vào Đại học Y ở thủ đô, vì cần một chỗ để thờ mấy bài vị, tôi đã nhờ đàn chị Giang Nghiên, người làm trong ngành cho thuê nhà, thuê giúp một căn nhà hung.

Thật ra căn nhà này cũng không đến mức hung hiểm, chỉ là hồi trước có một người ở tầng trên nh//ảy l//ầu, chẳng may làm rơi cánh tay vào ban công thôi.

Sau khi ch3t thì h/ồn phách không tiêu tán, cứ lởn vởn mãi không đi.

Hạ Thương dùng đạo đức thu phục nó: “Hôm nay tao không đói, biết điều thì cút lẹ!”

H/ồn m/a chưa từng gặp ai hung dữ vậy, khóc “oa” một tiếng rồi bỏ đi.

Giang Nghiên không nhìn thấy Hạ Thương, nhưng lại thấy tôi đang tụng kinh siêu độ thì mắt sáng rỡ đầy kinh ngạc:

“Giải quyết xong rồi à? Mới đó đã xong rồi sao?”

“Đừng nói, đừng nói nha, chị thấy nhà này đúng là ấm áp hơn hồi nãy thật.”

Từ đó, tôi và đàn chị bắt đầu hợp tác lâu dài: những căn nhà có vấn đề sẽ giao cho tôi xử lý trước, sau đó tôi sẽ ở tạm một tuần để chắc chắn không còn gì bất thường, rồi mới cho khách dọn vào.

Hôm nay là cuối tuần, không có tiết học cũng chẳng có việc gì.

Tôi đang nằm dài trên giường ngủ nướng thì điện thoại của Giang Nghiên gọi đến.

“Không phải chứ? Cuối tuần lại có việc gấp?”

Tôi và đàn chị giàu có ở Chiết Giang này có mối qu/an h/ệ kiểu “người làm thuê và bà chủ đại gia”.

Bình thường không có việc gì thì chị ấy sẽ không liên lạc với tôi.

Tôi lầm bầm rồi nghe máy.

“A lô, chị ơi”

Giọng Giang Nghiên đầy nghi hoặc:

“Thẩm Đồng, căn nhà đó không phải tuần trước em đã xử lý rồi sao? Sao khách mới dọn vào hôm qua, hôm nay đã đòi dọn đi vì nói nhà không sạch sẽ?”

“Chẳng lẽ… em dọn không kỹ à?”

Từ năm năm tuổi tôi đã bắt đầu bước chân vào nghề này, “dọn không kỹ” là sao? Đó là một sự xúc phạm chuyên môn của tôi!

Tôi lập tức yêu cầu chị ấy kể rõ đầu đuôi sự việc, sau đó gửi địa chỉ cho tôi.

“Chị à, đừng lo, em đến ngay!”

Tôi phải xem thử là kẻ nào dám gây chuyện trong căn nhà mà tôi đã dọn dẹp rồi.

Giang Nghiên cười nịnh nọt: “Có cần mượn Hắc Hộ Pháp không?”

Tôi cười muốn xỉu. Ý chị ấy là con chó đen nhỏ tự xưng là hộ pháp dưới trướng của Địa Tạng Vương Bồ T/át đó hả?

Tôi rất cảm động, nhưng vẫn từ chối:

“Không cần đâu!”

3.

Lần trước tôi bắt được mớ qu//ỷ h/ồn trong sự kiện cosplay, sau đó, tôi đã mở một ngôi nhà m/a và hiện đã vô cùng tự do tài chính.

Giờ tôi cũng sắm cho mình một chiếc xe Jeep nhỏ.

Dắt theo anh Hạ Thương nhà tôi, lái chiếc Jeep và bắt đầu lên đường.

Căn nhà mới mà Giang Nghiên nhận khá xa, tôi xuất phát từ chiều, lái hơn hai tiếng đồng hồ, đến nơi thì trời đã nhá nhem tối.

Sau khi xuống xe, tôi vội vã tiến vào tòa nhà.

Vừa ra khỏi thang máy, tìm đến phòng 5003, tôi thấy cô gái mới thuê nhà hôm kia đang thu dọn đồ đạc.

Căn này là do hai cô gái ở ghép, đều là sinh viên của mấy trường gần đó.

Thấy tôi đến, một trong hai người nhìn tôi đầy nghi hoặc.

“Cô là ai?”

Tôi liền giới thiệu bản thân, còn đưa danh thiếp: “Chào cô, tôi là Thẩm Đồng, chuyên viên xử lý nhà cho công ty bất động sản Hạnh Phúc.”

“Tôi nghe sếp nói, căn nhà này hình như có chút vấn đề, có thể nói cụ thể được không?”

Cô gái nhìn tôi với vẻ nửa tin nửa ngờ, rồi ánh mắt dừng lại ở Hạ Thương phía sau tôi.

“Vậy còn anh ta?”

Tôi ngớ người, hôm nay anh chàng này sao lại lộ diện lòe loẹt vậy?

Tôi lập tức giải thích: “À, đây là đồng nghiệp của tôi, anh ta phụ việc cho tôi thôi.”

“Cô yên tâm, bọn tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình.”

“Nếu đúng là lỗi của chúng tôi, thì tiền thuê và tiền cọc chúng tôi sẽ hoàn lại đầy đủ!”

Nghe tôi nói vậy, hai cô gái mới đồng ý cho chúng tôi vào nhà.

4

Cô gái tên là Vương Đồng Duyệt, còn cô kia là Trương Giai Lệ.

Cả hai đều là sinh viên của trường đại học gần đó, thuê căn hộ này để tiện ôn thi.

Vương Đồng Duyệt nói:

“Bọn em mới thuê nhà vài hôm, lúc đó thấy cũng ổn nên đã trả luôn tiền thuê nửa năm và tiền cọc điện nước.”

“Không ngờ tối qua, em gặp chuyện kỳ quái trong thang máy.”

“Lúc đó em đi thang máy một mình, rõ ràng bấm tầng 50, trong lúc chờ thì mãi cúi đầu chơi điện thoại.”

“Không ngờ khi thang máy mở ra, trước mặt lại là một bức tường!”

“Bảng hiển thị còn ghi là tầng -1.”

“Lúc đó em cũng không để tâm lắm, chỉ cảm thấy có gì đó kỳ lạ thôi.”

“Nhưng tối qua, vừa về đến nhà em thấy trong người không khỏe, nằm lên giường là ngủ liền.”

“Đến sáng nay là Trương Giai Lệ lay em dậy đó.”

Cô gái tên Trương Giai Lệ vội tiếp lời:

“Đúng vậy!”

“Hôm qua vừa thấy cậu ấy về là em đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi.”

“Bình thường trời nóng vậy mà tự nhiên trong phòng lạnh hẳn vài độ.”

“Tối đến thấy cậu ấy ngủ sớm, em tưởng ban ngày cậu ấy học mệt quá nên cũng không gọi.”

“Không ngờ, em vừa chợp mắt là gặp á/c mộng liền.”

“Em mơ thấy có một người đàn ông cứ bám theo cậu ấy mãi, em cảm thấy hắn có ý đồ x/ấu, nên cố đuổi hắn đi.”

“Thế là đ/á/nh nhau cả đêm với hắn luôn!!!”

Nói xong, Trương Giai Lệ nuốt nước miếng cái ực, lo lắng nhìn tôi.

“Thẩm Đồng, chị sẽ không nghĩ bọn em dựng chuyện để đòi trả nhà đấy chứ?”

5

Tôi lắc đầu, thật hay giả, chỉ cần liếc mắt là tôi đã biết ngay.

Từ lúc vào căn nhà này, tuy chưa thấy thứ gì, nhưng nhiệt độ bên trong rõ ràng không bình thường.

Trời còn chưa tối mà đã lạnh vậy, chứng tỏ thứ kia đang trốn chưa ra mặt.

Tôi liền nói:

“Thế này đi, giờ cũng không còn sớm, bây giờ hai em ra ngoài cũng khó ki/ếm được chỗ.”

“Hay là mình đi ăn gì đó, tối nay chị ngủ lại với các em, xem rốt cuộc là chuyện gì.”

“Thấy sao nào?”

Vương Đồng Duyệt chỉ tay về phía Hạ Thương: “Vậy còn anh ta?”

Tôi xua tay: “Không cần lo, anh ta ngủ trên xe là được!”

Hai cô gái thấy tôi có vẻ thân thiện nên cũng đồng ý.

Tối hôm đó, chúng tôi đi ăn lẩu.

Nói chuyện rôm rả, tôi còn đòi giới thiệu em trai tôi cho hai cô ấy nữa.

Hai cô ấy cứ ngọt ngào gọi tôi là "chị ơi chị à", miệng dẻo như kẹo.

Cảm giác như sắp trở thành em dâu tương lai của tôi luôn rồi.

Ăn xong, Hạ Thương ngủ lại trên xe, còn tôi và hai cô gái thì lên nhà nghỉ ngơi.

Căn hộ có hai phòng ngủ, mỗi người một phòng.

Tôi nằm ở ghế sofa trong phòng khách đ/á/nh một giấc.

Từ sau khi cụ rắn Liễu Thanh ở quê nhập vào tôi, tôi có thể giấu khí tức của mình rất tốt.

Nhờ sự có mặt của tôi, hai cô gái cũng không còn sợ hãi nữa, làm gì cũng bình thường, hầu như không nhận ra tôi đang hiện diện.

Gần nửa đêm, tôi bắt đầu thấy buồn ngủ, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thì đột nhiên cảm thấy có luồng gió lạnh từ ngoài cửa sổ lướt vào, thổi bay cả chậu hoa trên bậu cửa sổ.

Tôi rùng mình.

Đến rồi!

Chớp mắt, đã thấy Trương Giai Lệ mặt đầy h/oảng s/ợ nhìn tôi.

“Thẩm Đồng, em cảm thấy… hình như thứ đó lại tới nữa…”

Danh sách chương

1 chương
31/07/2025 10:52
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu