Hôm đó, cậu ấy mời tôi đi chơi ở Trường Long. Tôi lấy lý do bận học để từ chối, và cuối cùng Chu Bạch cũng l/ột bỏ vẻ ngoài dịu dàng.
Cậu ấy gấp sập quyển sổ ghi chép của tôi lại, trừng mắt nhìn:
“Chu Bùi! Bản thiếu gia đã hạ mình làm bạn với anh, thế mà anh dám không biết điều à!”
Chu Bùi là cái tên thứ hai của tôi.
Năm tôi mười hai tuổi, bước vào nhà họ Chu, đó là lần đầu tiên tôi mặc chiếc áo sơ mi đã bạc màu vì giặt quá nhiều.
Trên cầu thang là một cậu bé đang đứng khoanh tay, mặc đồng phục của một trường quốc tế, vẻ cao quý như một quý tộc chuẩn bị hôn tay công chúa.
Cậu bé đó chính là Chu Bạch, người mà cuộc đời tôi sẽ gắn ch/ặt mãi mãi.
Cậu ấy có gương mặt rất giống ông Chu – vẻ nghiêm nghị, trầm mặc và không dễ cười. Tôi cúi đầu, chuẩn bị lướt qua.
Chu Bạch đột nhiên giữ ch/ặt vali của tôi: “Không chào hỏi ai à? Đúng là bất lịch sự.”
Tôi ngoan ngoãn gọi một tiếng cậu chủ.
“Tôi có tên! Đừng có gọi cậu chủ, gọi tôi là Chu Bạch. Còn cậu tên Lưu Phúc đúng không? Ai đặt cho cậu cái tên quê mùa thế này?”
“Ba tôi.”
“Thế ba anh đâu?”
“Ch*t rồi.”
“... Vậy mẹ anh?”
“Cũng ch*t rồi.”
Cậu ấm lạnh lùng, cao ngạo bỗng biến thành một cậu nhóc phạm lỗi, nhưng giọng điệu vẫn tràn đầy tự tin và kiêu ngạo:
“Vậy sau này tôi sẽ làm ba anh, tôi nuôi anh!”
Ờ, không cần đâu.
Sau đó, tên trên chứng minh thư của tôi được đổi thành Chu Bùi. Nhưng Chu Bạch vẫn gọi tôi là Lưu Phúc.
Cậu ấy bảo rằng từ nay về sau, tôi sẽ mãi mãi là Lưu Phúc của riêng cậu ấy.
Tôi lặp lại lời cậu ấy: “Lưu Phúc nghe quê mùa như một ông chú.”
Cậu ấy chớp mắt: “Thế gọi là A Phúc.”
Nghe như gọi thái giám ấy...
Bình luận
Bình luận Facebook