Tề Phi còn đang đờ người, Lâm Dạ đã dẫn đội ngũ pháp lý xông vào phòng.
“Cần tôi nhắc lại một lần nữa không?”
Tôi thích cảm giác này lắm, thiên hạ đại lo/ạn nhưng chuyện chẳng dính dáng gì đến mình.
Không chỉ ngồi xem kịch, còn hả hê châm chọc thêm.
“Tưởng ai dám treo chuyện tôi bị ph/ạt chép ph/ạt lên mạng, cuối cùng cũng tóm được rồi. Cục diện "mời quân vào vò" không kẽ hở, tôi cặm cụi chuẩn bị mấy ngày nay để xử cậu đó, thích không?”
Để moi được kẻ x/ấu ra từ đám đông quả thật không dễ.
Không chơi đẹp với cậu ta, cậu ta tưởng tôi không có n/ão sao?
Tề Phi trợn mắt chất vấn:
“Vậy có phải anh chưa từng hủy hợp đồng với LG không?”
“Đương nhiên đã hủy rồi, chỉ gia hạn thêm hai kỳ, không mất tiền ph/ạt.”
Cậu ta cười lạnh mấy tiếng, khi đi còn buông lời mỉa mai:
“Tôi từng thấy nhiều kẻ c/òng lưng làm trâu ngựa cho công ty, nhưng giữ nhà giữ cửa cho họ thì đây là lần đầu.”
Tưởng thế này sẽ làm tôi tự ái à?
Tiếc là lòng tôi trong như gương, vốn chẳng hề nao núng.
Dù sao tổng giám đốc cũ cũng đối xử với tôi không tệ, lúc nào cũng duyệt kinh phí làm album nhạc vô điều kiện.
Một ông chủ hào phóng như vậy, tôi bảo vệ đôi chút thì sao chứ?
Bình luận
Bình luận Facebook