13.
Tôi phát hiện bản báo cáo xét ngh//iệm dịc//h nã,,o tủ,,y mà tôi đã cố tình cất giấu trong ngăn kéo bỗng dưng biến mất không chút dấu vết từ lúc nào, có lẽ là sau khi tôi bị đuổi khỏi nhà thì tờ giấy đó cũng đã bị vứt bỏ rồi .
Tôi bỗng nhớ lại lúc đó.
Vào ngày mà Kỳ Yến gặp ta//i na//n, cũng chính là ngày Sở Ninh Huyên trở về nước, hôm đấy Kỳ Yến đã dẫn theo tôi ra sân bay đón cô ta.
Khi chiếc xe đối diện lao thẳng vào vị trí ghế lái, đầu óc tôi bỗng hiện ra hình ảnh bố mẹ người đầy má//u m//e nằm tại hiện trường trong vụ ta,,i na//n thuở nhỏ.
Có lẽ đây chính là phản ứng bản năng nhất của cơ thể, tôi vô thức lao đến che chắn cho Kỳ Yến đang ngồi ở vị trí ghế lái.
Trong đầu tôi lúc đấy chỉ hiển hiện một ý nghĩ duy nhất đó là tôi không muốn nhìn thấy hình ảnh Kỳ Yến g//ục ngã trong vũng m//áu như bố mẹ tôi đã từng.
Ngày hôm đó, chính mắt tôi đã nhìn thấy rõ ràng rằng người ngồi trong xe đối diện không ai khác mà là Sở Ninh Huyên, cô ta dường như rất ho//ảng s//ợ, đã trực tiếp bỏ tr//ốn sau khi gây ra vụ ta..i na//n.
Sau cùng thì tôi cũng bảo vệ được nửa người trên của Kỳ Yến.
Thân xe bị biến dạng rất nghiêm trọng, đầu xe móp nặng đ/è ép lên vị trí thận của tôi, sau vụ t//ai na//n tôi đã phải nằm trong phòng cấp c/ứu rất lâu, bây giờ mặc dù đã bình phục nhưng tôi cũng mất hoàn toàn một bên thận.
Khi tôi tỉnh dậy thì Kỳ Yến vẫn đang hôn m//ê vì va đậ//p đầu do phanh gấp của xe.
Bác sĩ nói rằng anh ấy rất có thể sẽ m//ất trí nhớ về vụ t//ai na//n, đồng thời do đôi chân của anh ấy bị chèn ép nghiêm trọng nên hy vọng hồi phục hoàn toàn rất mong manh.
Tôi òa khóc nức nở rồi lại cười trong nước mắt.
May mắn thay, may mà Kỳ Yến không ch*t.
Nhưng khi tôi nhìn thấy bác sĩ cầm báo cáo phân tích dịc.//h n//ão tủ//y của tôi xem đi xem lại với một vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng thì nụ cười trên môi tôi tắt lịm, chỉ còn đọng lại hai hàng nước mắt lăn dài.
Ông ấy nói, tôi mắc bện//h Alzheimer di truyền.
"Cái gì?"
Tôi cố chấp không tin cứ hỏi đi hỏi lại, căn bệ/nh này không phải chỉ xuất hiện ở người già thôi sao, thật nực cười làm sao!
"Về mặt lý thuyết trường hợp như cô Kiều đây là rất hiếm gặp, nhưng chúng tôi đã thực sự phát hiện ra một số trường hợp có thể mang yếu tố di truyền ..."
Tôi đã không thể nhớ rõ ràng những gì mà ông ấy nói vào ngày hôm đó nữa rồi.
Hóa ra tôi không nhớ được những kiến thức tài chính mà Kỳ Yến bỏ công chỉ dạy vốn không phải do tôi ng//u ng//ốc.
Tôi nhớ lại trong vụ t//ai na//n xe xảy ra cách đây mười mấy năm, khoảnh khắc bà nội chạy đến hiện trường, điều đầu tiên bà làm là tá//t mạnh vào mặt tôi khiến tôi ngay lập tức ngã gục xuống đường.
Bà đi//ên cu//ồng oá//n trá,,ch, tại sao người sống sót lại là tôi chứ không phải là em trai.
Bà nói chính tôi là người đã kh.ắc ch*t cả gia đình mình, ng//uyền rủ///a tôi rằng tại sao không ch*t quách đi cho xong, lúc đấy tôi chỉ biết khóc lóc và liên tục bước lùi về phía sau.
Không có bất kỳ ai trong số những người có qu/an h/ệ huyết thống chịu cưu mang tôi.
Lẽ nào chỉ vì tôi là người cuối cùng sống sót nên đó chính là một cái tộ..i, đáng lí ra tôi cũng phải ch*t theo họ hay sao?
Có phải số phận cũng cho rằng lẽ ra tôi nên ch*t đi, thế nên lời ng//uy..ền của bà nội đã ứng nghiệm rồi?
Hôm đó, tôi nằm trên giường b//ệnh trằn trọc suy nghĩ rất lâu.
Mọi người trong giới đều nói, sau khi Sở Ninh Huyên trở về thì Kỳ Yến thậm chí sẽ không thèm nhìn tôi lấy một lần.
Thật ra tôi biết từ nhỏ Kỳ Yến đã đối xử với Sở Ninh Huyên rất khác biệt, dù vài năm qua họ chưa từng gặp lại nhau nhưng tôi cũng tự biết thân biết phận rằng bản thân thì làm sao so được với sức sát thư//ơng của bạch nguyệt quang cơ chứ.
Với hiện trạng bây giờ, lẽ nào tôi cứ tiếp tục ở lại nhà họ Kỳ rồi dần dần trở nên n//gu ngố//c hay sao?
Câu trả lời hiển nhiên rất rõ ràng.
Kỳ Yến vốn dĩ không yêu tôi thế nên tôi có ở lại đi nữa thì cũng sẽ chỉ biến thành trò cười đáng thương mà thôi.
Thế nhưng tôi không thể ngờ được rằng, sau khi tôi rời đi thì Kỳ Yến lại trở nên c/ăm gh//é//t tôi đến vậy.
Bình luận
Bình luận Facebook