12.
Điều này dường như vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Tiêu Vọng.
“Tôi... tôi muốn tham gia quân đội, đi gi*t dị thú... tôi không thể trở thành Omega…”
Lời này của hắn không đầu không đuôi, tôi phải mất mấy giây mới phản ứng được.
Vật nhỏ này không phải đang lo lắng rằng tôi thích hắn, muốn hắn trở thành Omega đó chứ?
Cho dù tôi có thể trở thành Omega thì hắn cũng sẽ không thể.
Tôi bị hắn chọc cười: "Mặt cậu đỏ như ấm trà bong bóng vậy."
Ánh mắt Tiêu Vọng đờ đẫn.
Tôi nhìn hắn, ánh mắt kiên định: "Tiêu Vọng, bỏ nỗi lo đó của cậu đi, cậu rất lợi hại. Cậu sẽ là lưỡi gươm sắc bén nhất của Đế Quốc, vinh quang sẽ cúi đầu trước cậu."
Tôi không lừa gạt hắn, cốt truyện đã viết như vậy.
Hắn ngơ ngác nhìn tôi, vành tai đỏ bừng.
Qua một lúc lâu, hắn mới như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, vỗ một cái vào mặt mình, ngay sau đó lại nhận ra hành động này đúng thật là không đ/á/nh đã khai.
Hắn lắp bắp nói: "Tôi... tôi đi xem nồi canh trong phòng bếp..."
Hắn vừa mới đứng dậy, máy truyền tin trong túi đã vang lên.
"Xin hỏi có phải Tiêu Vọng tiên sinh không? Chúng tôi là bệ/nh viện Thần Ái, mẹ của ngài hiện đang được chữa trị tại bệ/nh viện, xin hãy mau tới sớm một chuyến."
Sau khi nói xong, bên kia đã cúp máy.
Cốt truyện cũng là khoảng thời gian này, mẹ của Tiêu Vọng bị bệ/nh qu/a đ/ời, tạo thành đả kích nghiêm trọng đối với Tiêu Vọng.
Tôi vốn cho rằng đây do sử dụng th/uốc ức chế giá rẻ trong thời gian dài.
Nhưng bây giờ nhìn lại, chân tướng dường như phức tạp hơn những gì tôi nghĩ.
Tôi và Tiêu Vọng liếc nhau một cái, cầm áo khoác lao ra ngoài.
13.
Mẹ Tiêu Vọng ngơ ngác ngồi trên ghế ngoài hành lang.
Trên tay cô quấn băng vải, bên cạnh có một vài cảnh sát Beta đang ghi chép biên bản trên tấm ánh sáng, bên chân bọn họ đặt một chiếc hộp sắt an toàn.
Một trong số họ là người tôi đã gặp hôm qua.
Người cảnh sát hôm qua nói với Tiêu Vọng: "Mẹ của cậu gặp phải cư/ớp bóc trên đường, bị kinh sợ rất lớn, tình hình hiện tại có thể không thích hợp để mở miệng nói chuyện."
"Cư/ớp bóc? Tình hình của bà ấy hiện giờ như thế nào?"
Cảnh sát nhìn đồng hồ một cái, "Khoảng một giờ trước, tên cư/ớp đã cố cư/ớp chiếc nhẫn của mẹ cậu, mặc dù mẹ cậu không phản kháng, nhưng tên cư/ớp vẫn c/ắt rá/ch tay bà ấy, cũng may có một người dân nhiệt tình đi ngang qua đã giúp mẹ cậu báo cảnh sát, hơn nữa còn đưa bà ấy đến bệ/nh viện, vết thương không sâu, nghỉ ngơi một đoạn thời gian là có thể hồi phục, chỉ là..."
Tiêu Vọng kích động: "Chỉ là cái gì?!"
"Chỉ là chuyện này đã khiến mẹ cậu bị hoảng lo/ạn rất lớn, ngoại trừ việc báo liên lạc của cậu ra, bà ấy không nói thêm gì nữa."
Tiêu Vọng ngồi xuống trước mặt mẹ mình, thấp giọng trấn an.
Tôi hỏi người cảnh sát đã gặp hôm qua: "Hôm qua mọi người điều tra Tiêu phu nhân m/ua b/án trái phép hàng hóa quý tộc, hôm nay bà ấy lại bị cư/ớp gi/ật, đồng chí cảnh sát, chuyện này có phải quá trùng hợp rồi phải không?"
Cảnh sát trưởng nhất thời có chút tức gi/ận.
"Lâu tiên sinh, mong cậu đừng nói mấy lời bịa đặt!"
"Tôi cũng chưa nói ra sự nghi ngờ của mình, cảnh sát trưởng đã gấp gáp phủ nhận làm gì? Chẳng lẽ trong này thật sự có ẩn tình?"
Ngày khi bầu không khí sắp trở nên căng thẳng, một giọng nam lạ lẫm xen vào.
"Ô, ở đây náo nhiệt vậy sao."
Tôi và Tiêu Vọng đồng thời quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao g/ầy, để tóc dài đi tới.
Anh ta trông rất đẹp trai, một đôi mắt đào hoa vô cùng câu người.
"Thương tiên sinh, cậu đến rồi."
Anh ta và cảnh sát trưởng gật đầu chào hỏi, sau đó ném túi đang cầm trên tay vào trong ng/ực Tiêu Vọng.
"Th/uốc an thần và th/uốc trị thương, nhớ thay th/uốc mỗi ngày cho mẹ cậu."
Sau đó anh ta dời ánh mắt đến trên người tôi.
"Đây không phải là thái tử gia của Lâu gia sao? Hành tinh Thủ đô khi nam bá nữ (b/ắt n/ạt đàn ông cướng ép phụ nữ), có định thực hiện điều này ở Gridex không?"
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Vọng đã đứng chắn trước người tôi, nhìn chằm chằm anh ta với vẻ mặt bất thiện.
Anh ta vẫn rất bình tĩnh, trực tiếp đưa tay với Tiêu Vọng: "Xin chào, Tiêu Vọng, tôi là Thương Tập Tuyết, vì cậu mà tới."
Bình luận
Bình luận Facebook