Khi nhận thấy người chơi đã ra khỏi phòng, mẹ kế quay đầu vẫy chúng tôi lại.
"Ôi những đứa con yêu quý của ta, lại đây nào, cùng trò chuyện chút đi."
Năm chúng tôi đứng im như tượng.
Mẹ kế nhe răng cười gượng, nghiêng đầu hỏi: "Các con, lại đây nào, không được không nghe lời đâu nhé."
Đành phải tuân theo, tôi cố nép sát vào Bùi Thanh Yến để đề phòng bất trắc.
Bà ta vỗ tay hài lòng, lượn lờ vào bếp mang ra hai đĩa bánh kem.
"Mẹ chuẩn bị bánh ngọt xinh xắn cho mọi người rồi đây, của ngon phải cùng thưởng thức chứ~"
Khi đĩa bánh được đặt trước mặt, tôi cúi nhìn.
Một đĩa vẽ hình mặt bé trai bằng màu đỏ thẫm. Lớp kem chảy nhão khiến khuôn mặt méo mó như đang phân hủy. Nhưng điều kinh khủng nhất ập đến là mùi hương. Nó xộc thẳng vào mũi, một thứ mùi nồng nặc, ngọt hắc của đồ vật để lâu ngày lẫn với một chút tanh tưởi khó tả,khiến người ta muốn tránh xa ngay lập tức.
Như thể ai đó ăn hết mọi thứ thối tha trên đời rồi ị thẳng ra trước mặt tôi.
Mùi chua nồng, thối rình, đ/á/nh thẳng vào khứu giác.
Nếu nồi súp thịt khoai tây kikia là đò/n tấn công vật lý, thì chiếc bánh này chính là vũ khí tinh thần.
Mẹ kế ngồi lên đùi chồng, đẩy đĩa bánh về phía chúng tôi.
"Các con không thích ăn sao?" Bà ta hỏi tên đầu đinh trước.
Hắn giả bộ cười: "Có chứ ạ."
Rồi quay sang tôi: "Còn con, đứa con xinh đẹp nhất của ta?"
Tôi nín thở trả lời: "Dạ thích ạ."
"Hai đứa kia thì sao?"
Gã b/éo và cô nữ sinh r/un r/ẩy đáp: "Thích lắm ạ!"
"Thế thì tốt quá."
Bà ta nhiệt tình chia bánh thành năm phần, chăm chú quan sát như muốn nhìn chúng tôi ăn hết mới hài lòng.
Nhưng chúng tôi dại gì động vào?
Thứ nguyên liệu quái q/uỷ nào đây?
Mẹ kế cười lạnh nhìn đám người chơi mặt đang xanh như tàu lá. Đột nhiên, Bùi Thanh Yến phá vỡ im lặng:
"Chúng con chưa chào hỏi chú, vội ăn uống thế này thật vô lễ quá."
Nghe nhắc đến chồng, mẹ kế đột ngột dịu dàng, quay sang giới thiệu:
"Anh yêu, đây là họ hàng từ xa đến viếng con trai mất sớm của chúng ta."
Nam chủ nhà - cha đứa bé - thở dài đ/au buồn.
"Không cần cúng viếng làm gì."
"Có tấm lòng là đủ rồi. Nhưng con tôi mất đột ngột, chưa kịp dựng bia m/ộ."
"Các cháu nghỉ ngơi đi. Trưa mai 12 giờ, vợ tôi sẽ chuẩn bị xe ngựa đưa mọi người về."
Hóa ra hạn cuối của phó bản là trưa mai.
Thời gian gấp rút quá.
Chúng tôi mới tìm được vài mảnh xươ/ng bé trai. Số xươ/ng Maria ch/ôn giấu vẫn chưa thấy, xươ/ng trong bụng mẹ kế cũng chưa lấy được.
Năm người chúng tôi ủ rũ nhìn nhau.
Bình luận
Bình luận Facebook